“Chị Tú còn hỏi anh có muốn đổi nhà thiết kế gửi đồ nữa không.” Chu Kinh Hòa bật cười khẽ:
“Bộ nào em chọn cũng hợp với anh ghê.”
“Chu Kinh Hòa, với tiềm lực của anh, anh hoàn toàn có thể thuê người riêng chăm vườn, cũng có thể chọn hàng tá stylist chuyên nghiệp.” Tôi bình tĩnh đáp,
“Những điều đó, chẳng có gì là không thể thay thế. Anh thấy đúng không?”
Tôi dứt khoát cúp máy, hít sâu vài hơi, cho đến khi cảm xúc nghẹn ngào trong n.g.ự.c dần tan đi.
Khi tâm trạng ổn định lại, tôi nhìn đồng hồ: mất đúng mười hai phút.
Tốt. Tôi nghĩ thầm. Tiến bộ rồi.
Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi — nhẹ nhàng, tinh khiết, xinh đẹp.
Mùa đông có dài bao nhiêu, cuối cùng rồi cũng sẽ qua.
Ngày ghi hình chương trình truyền hình thực tế, tên tôi hai lần lọt top tìm kiếm.
Chủ đề từ việc tôi từng vì tình yêu mà giải nghệ, đến việc liệu lần này có phải ly hôn rồi quay lại showbiz, bàn tán đủ kiểu.
Lục Dịch Chi thì khá hài lòng:
“Giới giải trí sợ gì tranh cãi, có tranh cãi mới chứng tỏ còn nổi. Chỉ mấy ngôi sao hết thời mới không ai nhắc đến.”
“Được đấy, Bạch Tranh.” Anh vỗ vai tôi, “Một năm trước phong ba bão táp, giờ quay lại vẫn giữ phong độ.”
Tôi chỉ cười khổ, không biết nói gì.
Ngày trước khi vào đoàn phim của Lưu Bán Sơn, tôi có ghé lại Bích Thủy Loan ở trung tâm thành phố — nơi tôi và Chu Kinh Hòa từng sống suốt một năm hôn nhân.
Không phải cuối tuần, vậy mà Chu Kinh Hòa lại bất ngờ có mặt ở nhà. Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, trông có vẻ uể oải.
Điều này rất hiếm với anh — người thuộc kiểu “hệ năng lượng cao”, thức đêm làm việc rồi uống tách cà phê là tỉnh táo như thường.
Phòng ngủ chính sạch sẽ gọn gàng, thậm chí vẫn còn phảng phất mùi nước hoa tôi hay dùng.
Đồ đạc của tôi đã được chị Tú đóng gói xong từ lâu, chỉ còn một vài món đồ cá nhân tôi muốn tự thu dọn.
Chu Kinh Hòa đi theo tôi, bước chân nhẹ nhàng, chẳng nói một lời.
Khi sắp rời đi, tôi chợt ngoảnh lại, nhìn thấy đóa hồng trắng lychee ở đầu giường đã héo rũ một nửa.
Là tôi đã thay hoa trước khi đi Thụy Sĩ.
Tối hôm ấy, khi anh ôm tôi, đóa hoa đó cũng cùng chúng tôi lênh đênh theo từng đợt sóng cuồng nhiệt.
Tối đó, tôi từng thì thầm trong cơn mê muốn có một đứa con với anh, nhưng như mọi lần, anh viện cớ công việc bận rộn để từ chối.
Tôi cúi đầu, trong lúc xoay người rời đi, lại bị anh ôm chặt từ phía sau.
Anh ôm rất chặt, gần như dồn cả trọng lượng người lên tôi như đang cầu xin điều gì đó.
Anh vùi mặt vào tóc tôi, khẽ thở ra như trút nỗi thỏa mãn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/roi-bo-tinh-yeu-da-het-han-toi-tro-lai-lam-chinh-minh/5.html.]
“Anh biết anh sai rồi, nhưng anh không biết sai ở đâu.” Giọng anh trầm và khàn, “Anh đi gặp bác sĩ tâm lý rồi. Anh đang điều trị.”
“Bảo bối.” Chu Kinh Hòa tựa đầu vào hõm cổ tôi, “Cho anh thêm một cơ hội nữa… được không?”
Chu Kinh Hòa xưa nay chưa từng cúi đầu.
Anh ta thông minh bẩm sinh, xuất thân hào môn, học hành và sự nghiệp đều suôn sẻ như nước chảy mây trôi.
Với thân phận và địa vị ấy, anh ta không cần phải thấu cảm ai, cũng chẳng cần đến lòng đồng cảm vô nghĩa.
Tôi không tin vào số phận, mang hết tình yêu mà bước vào, và rồi đập đầu đến m.á.u me be bét.
“Anh Kinh Hòa,” tôi khẽ cất lời, “em đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi.”
Cơ thể Chu Kinh Hòa khẽ khựng lại. Tôi rút khỏi vòng tay anh, một tay xách túi, tay kia nắm lấy cổ tay anh.
“Đây là phòng ngủ chính,” tôi nói bất chợt, “mỗi lần anh ở trong thư phòng, em đều chờ anh ở đầu giường.”
Chu Kinh Hòa chưa kịp phản ứng.
“Nhưng thật khó để đợi anh, sao anh lại yêu công việc đến thế? Hết làm thêm ở trung tâm nghiên cứu lại về thư phòng họp hành, trong và ngoài nước, lịch họp dày đặc.”
“Bao nhiêu lần em ngủ mà không có anh bên cạnh, tỉnh dậy cũng chẳng thấy anh. Trên chiếc giường này, số lần chúng ta l.à.m t.ì.n.h còn nhiều hơn số lần ôm nhau.”
Chu Kinh Hòa định nói gì đó, nhưng bị động tác dắt anh ra khỏi phòng cắt ngang.
“Cầu thang xoắn này, mỗi khi ngồi ở góc đọc sách bên cạnh, em đều có thể đoán tâm trạng anh qua bước chân.”
“Đi nhẹ là tâm trạng ổn, đi gấp gáp là chắc chắn công việc trục trặc. Nhưng phần lớn thời gian, bước chân anh lúc nào cũng bình bình, đều đều.”
Chu Kinh Hòa bắt đầu nhận ra điều gì đó, sốt ruột gọi một tiếng: “Tranh Tranh!”
Tôi lờ đi, bước xuống phòng khách tầng một.
“Em từng chờ ở đây nữa. Nhưng hầu hết là một mình. Suốt một năm kết hôn, số lần chúng ta ngồi cạnh nhau trên sofa chỉ có ba mươi lăm lần.”
Tôi chớp mắt liên tục, cố kìm nén vị cay xè nơi sống mũi. “Đó là nhà bếp. Em từng nấu bao nhiêu lần canh giải rượu và bữa khuya cho anh.”
“Anh không quen ăn đồ chị Tú nấu,” tôi quay lại nhìn anh, khẽ nói, “đương nhiên rồi, miệng anh kén ăn như vậy, chẳng phải là do em nuôi mà ra sao?”
Đôi mắt Chu Kinh Hòa đỏ hoe, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, anh muốn nói gì đó, nhưng lại không thành lời.
“Em đã đợi quá nhiều lần rồi.” Tôi hạ quyết tâm, “Em không muốn đợi nữa.”
Căn phòng rơi vào im lặng, tĩnh lặng đến mức tiếng gió ngoài cửa sổ cũng rõ ràng.
Dự báo thời tiết nói rằng mùa đông này, Giang Thành sẽ hứng chịu một cơn bão tuyết hiếm thấy trong hàng chục năm.
“Chu Kinh Hòa,” tôi nhìn anh, người đang siết chặt cổ tay tôi đến mức nổi gân xanh, hỏi, “anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không?”
“Quán cà phê dưới công ty em,” anh đáp rất nhanh. “Là mùa đông, ngay trước đêm Giáng Sinh.”
“Không phải.” Tôi lắc đầu. “Là ở Thụy Sĩ.”