4.
Trên bầu trời, vô số thân ảnh đông nghịt chen chúc trong tầng mây.
Người dẫn đầu thân vàng rực rỡ, phật quang phổ chiếu khắp nơi, trên người tỏa ra uy nghiêm vô tận.
Ông ta giơ một tay, nhẹ nhàng nói:
"Hậu quả này, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Ta muốn nói, nhưng phát hiện cơ thể không biết từ khi nào đã mất quyền kiểm soát.
Ngay sau đó, "ta" giơ cao một cây kim cô bổng chỉ thẳng lên trời.
"Nói nhiều vô ích."
Vừa dứt lời, vô số thân ảnh lao về phía ta.
"Ta" im lặng đứng tại chỗ, sau đó giơ hai ngón tay quệt qua hai mắt, mở mắt ra lần nữa, mọi thứ trước mắt đảo lộn.
Những thiên tướng và phật đà vốn trang nghiêm thần thánh, giờ phút này lại biến thành những quái vật mặt mũi khủng khiếp, chúng có vẻ mặt yêu dị, cười mà như không cười nhìn "ta", mà đám mây tốt lành dưới chân chúng lại biến thành núi xác biển m/á/u tanh tưởi.
Tay chân xương cốt vỡ vụn rải rác trên mặt đất, những quái vật giẫm lên t.h.i t.h.ể lao về phía "ta".
"Ta" không hề sợ hãi, trực tiếp lao vào giữa chúng.
Nhưng chẳng bao lâu, vô số thân ảnh dày đặc đã nuốt chửng "ta".
Rìu khai sơn ch.ặ.t đ/ứ/t đầu "ta", một cái bát xuyên thủng n.g.ự.c "ta", đao tam nhận lưỡng nhận m.ó.c t.i.m "ta", bình Ngọc Tịnh hút ruột "ta", vô số bóng người vây quanh "ta", sống sờ sờ lột da xẻo thịt "ta", sau đó ùa lên ăn "ta".
Vào giây phút cuối cùng khi "ta" bị ăn, thời gian ngừng lại.
Ta cảm thấy linh hồn mình đang quay về bản thể.
Ta chợt mở mắt, phát hiện mình vẫn đang đứng giữa hang động.
Ta thở hổn hển, mồ hôi làm ướt đẫm quần áo.
Mặc dù biết rõ tất cả đều là giả, nhưng ta lại cảm thấy những đau đớn đó là có thật.
Giọng nói trong hang động lại vang lên:
"Bây giờ, ngươi vẫn muốn tìm ra sự thật đó sao?"
Ta nhớ lại tất cả những gì vừa rồi, lại nghĩ đến lời dặn dò của lão khỉ trước khi đi.
Khoảnh khắc đó, ta còn nghĩ đến những con khỉ bị lột da rút xương ở Hoa Quả Sơn.
"Tất cả những điều này, ta đã nghĩ kỹ từ lâu rồi."
Giọng nói im lặng thật lâu, cuối cùng từng chữ một:
"Nghĩ kỹ rồi?
"Cho dù rất có thể sẽ ch.ế.c, ngươi cũng cam tâm?"
Ta gật đầu.
"Ngài nói xem, lúc trước khi Tôn Ngộ Không đứng trước Nam Thiên Môn, có hối hận không?"
Hang động chìm vào im lặng rất lâu, không biết qua bao lâu, một giọng nói già nua cất lên.
"Tiểu hầu tử, ngươi rất giống đồ đệ của ta.
"Đồ đệ gây ra họa, làm sao có đạo lý sư phụ không quản.”
"Ngươi bước lên phía trước, ta tặng ngươi một món quà."
Ta bước hai bước, trong đầu xuất hiện vô số câu pháp quyết.
Những pháp quyết đó cuối cùng hội tụ thành bốn chữ:
Thất thập nhị biến. (72 phép biến hoá)
Sau đó, ta cảm thấy một làn gió nhẹ thổi ta ra khỏi hang động.
Giọng nói đó lại vang lên:
"Đến Cao Lão Trang, Trư Bát Giới có thể giúp ngươi.”
"Nếu có duyên, chúng ta gặp lại trên trời."
Nói xong, tất cả trong hang động bắt đầu hư hoại tan biến.
Giây cuối cùng trước khi tan biến, ta nhìn về phía biển ngạch của hang động, một câu nói hiện ra rõ ràng.
【Linh Thai Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động.】
5.
Tất cả như một giấc mơ.
Ta nhìn về phía vừa rồi, phát hiện nơi đó trống rỗng, đừng nói là hang động, ngay cả cái gọi là "núi" cũng biến mất không thấy.
Ta nhẹ nhàng cúi người vái chào, miệng lẩm bẩm:
"Sư phụ, cảm ơn ngài."
Sau đó, ta phi nhanh về hướng Cao Lão Trang.
Vừa hạ cánh, ta đã nghe thấy vô số tiếng kêu thảm thiết.
"Cứu ta!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-tac-sinh-ton-trong-tay-du-ky-phan-2-su-that-chuyen-thinh-kinh/chuong-2.html.]
"Cứu ta!!!!"
6.
Ta đẩy mạnh cánh cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta nổi da gà.
Trong Cao Lão Trang, vô số t.h.i t.h.ể chồng chất lên nhau, tay chân và ruột gan lộn xộn đống một chỗ, nửa thân dưới của Cao Thái Công bị đập nát, lúc này đang thoi thóp nói gì đó:
"Cứu..."
Ta bước tới, vận chuyển pháp lực định chữa thương cho ông.
"Ông đừng nói, ta sẽ cứu ông ngay."
Nào ngờ Cao Thái Công lắc đầu, ông run rẩy chỉ về một hướng, nói:
"Cứu... con gái... ta."
Cao Thúy Lan!
Đồng tử của ta co lại, sau đó lao nhanh theo hướng tay ông chỉ.
Xuyên qua từng căn phòng, mùi m/á/u tanh càng lúc càng nồng nặc.
Khi ta đẩy cánh cửa cuối cùng, Cao Thúy Lan hiện ra bên trong, cô bị một người khác bóp cổ treo lơ lửng giữa không trung.
"Trư Bát Giới!"
Trư Bát Giới quay lại nhìn ta, trên mặt hắn không rõ là nước mắt hay m/á/u tươi, chỉ liên tục lắc đầu nói:
"Vô dụng thôi, vô dụng thôi, chúng ta đã thua hoàn toàn rồi."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Cao Thúy Lan, nói:
"Tại sao, tại sao lại ăn sư phụ ta, tại sao tất cả các người đều ăn thịt Đường Tăng?!"
Bàn tay phải của hắn nhẹ nhàng dùng lực, Cao Thúy Lan liền bị bứt đầu trong ánh mắt kinh hãi.
Bịch!
Thân xác Cao Thúy Lan tách rời, rơi thẳng xuống đất.
"Tại sao?!”
"Tại sao lại làm vậy?!”
"Chúng ta rõ ràng đã phong kim thân, tại sao vẫn làm những chuyện này với chúng ta?!"
Trư Bát Giới cười điên cuồng.
"Kim thân? Ha ha ha ha ha!”
"Kim thân gì chứ, ngày đến Linh Sơn, trên người tất cả chư Phật đều khoác một lớp da người!”
"Cả chuyến Tây du, hắn vẫn luôn theo sau chúng ta, luôn ở phía sau chúng ta!"
Hắn như phát điên, tay phải từ từ giơ cao cây đinh ba chín răng.
Sau đó, không chút do dự, hắn vung mạnh vũ khí đ.â.m vào cổ họng mình.
M/á/u tuôn như suối.
Thân hình to lớn run rẩy lảo đảo mấy cái, cuối cùng đổ ập xuống đất.
Ta hoàn toàn không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.
Trư Bát Giới cứ thế ch.ế.c trước mặt ta.
Lúc này, ta chỉ cảm thấy lý trí của mình đang ở bên bờ vực sụp đổ.
"Rốt cuộc là vì cái gì, các người rốt cuộc đang sợ cái gì?!”
"Tất cả những người tham gia Tây du đều không có kết cục tốt, hoặc bị chư Phật truy sát, hoặc sống không bằng ch.ế.c, hoặc như phát điên.”
"Chuyến Tây du năm xưa, họ đã nhìn thấy cái gì?"
Ta chưa kịp nghĩ thông bất cứ điều gì, mặt đất đột nhiên truyền đến một trận rung chuyển cực kỳ nặng nề.
Sau đó là hai tiếng bước chân trầm trọng.
"Ngươi đã đến Quảng Hàn Cung rồi phải không?"
"Đã đến rồi, chỉ là đến hơi muộn, ta chỉ ăn được một chân của Hằng Nga."
"Vậy thì, 'Hằng Nga mới' đã ra đời rồi?"
"Đúng vậy."
"Bên Lão Quân thế nào rồi?"
"Không biết, không ai đến Ly Hận Thiên cả, Đâu Suất Cung dường như vẫn chưa mở cửa lớn."
...
Ta muốn rời đi, nhưng phát hiện chân mình như bám rễ vào mặt đất không thể cử động, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, hai bóng người đi vào từ ngoài cửa, một trước một sau.
Một người mặc chiến giáp, uy nghiêm lẫm liệt; một người ba đầu sáu tay, khăn đỏ quấn quanh người.
Dương Tiễn, Na Tra.