Quy tắc sinh tồn trong Tây Du Ký phần 2: Sự thật chuyến thỉnh kinh
Chương 1
1.
Ta sững sờ.
Miếng thịt như có sinh mệnh, không ngừng nhảy lên, nhuộm đỏ đôi tay của vị sư bằng m/á/u tươi.
Vị sư trong lu da thịt rách nát, thân thể gắn ch.ặ.t vào thành lu, miệng lẩm bẩm kinh văn Phật môn.
Khuôn mặt như ngọc quý ấy giờ đầy m/á/u.
Nhìn thấy khuôn mặt này, ta chỉ cảm thấy m/á/u trong người chảy ngược.
Đây là Đường Tăng!
Ông ấy vẫn còn sống, nhưng sống không bằng ch.ế.c.
Thấy ta không nhận, vị sư lại đưa miếng thịt cho ta lần nữa.
Ta vội vàng lùi lại.
"Không đủ sao?"
Vị sư gãi đầu, sau đó cầm d.a.o ch.ặ.t điên cuồng trên người Đường Tăng.
M/á/u chảy như suối.
Chỉ một lát sau, lại có thêm mấy miếng thịt được cắt xuống.
"Thí chủ, bây giờ đủ chưa?"
Ta ngơ ngác nhìn ông ta.
"Đùa gì vậy, đây là chân kinh sao?!"
Vị sư nghi hoặc nhìn ta, gật đầu nói:
"Đây chính là chân kinh.”
"Đường Tăng trải qua 81 kiếp nạn tu thành kim thân quả vị, từ đó bất tử bất diệt, thân thể chứa đầy Phật pháp đại thừa của ông ấy chẳng phải là kinh sách tốt nhất sao?”
"Sau khi thành Phật, kim thân của ông ấy không hư hại, nên tự nguyện dâng thịt mình cho thiên hạ, ai ăn vào cũng được trường sinh bất lão, đây chẳng phải là thịnh thế sao?”
"Trước khi thành Phật, Phật Tổ từng cắt thịt cho chim ưng, hiến thân cho hổ, sau khi thành Phật, Đường Tăng lấy thịt trường sinh ban phúc cho thiên hạ, có vấn đề gì đâu?"
Nói xong, ông ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào ta, sau đó cười quái dị.
"Chẳng lẽ, ngươi chưa từng ăn thịt Đường Tăng?"
Ta giật mình, hỏi:
"Chẳng lẽ ai cũng đã ăn thịt Đường Tăng?"
"Đương nhiên!"
Vị sư từng bước tiến sát vào ta, dưới lớp da thịt của ông ta có thứ gì đó đang sưng phồng, dường như sắp vỡ ra.
"Tất cả mọi người đều đã ăn thịt Đường Tăng!
"Năm trăm năm qua, toàn bộ bách tính Đại Đường đều đã đến chùa, trừ phi ngươi là trẻ sơ sinh, nếu không không thể nào chưa ăn thịt Đường Tăng."
Trong lúc nói chuyện, thân thể ông ta cao thêm mấy thước, giọng nói cũng nhiễm một chút yêu khí.
"Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Ta nhìn vị sư người không ra người, yêu không yêu này, trong lòng lập tức cảnh báo.
Áo cà sa trên người ông ta không ngừng căng ra, răng nanh nhọn hoắt, trên trán mọc ra hai sợi lông mày vàng.
Hoàng Mi Tinh!
Con yêu quái này rõ ràng đã bị Phật Di Lặc mang về Tây Thiên, sao giờ lại xuất hiện ở đây!
Ta hoang mang tột độ, đang tìm cách rời đi thì cửa chùa đột nhiên mở ra.
Gió lốc lập tức ùa vào chùa.
Một cây như ý kim cô bổng vàng chỉ thẳng vào Hoàng Mi.
Một con khỉ mặc cà sa, đầu đội kim khôi xuất hiện ở cửa.
Nhìn rõ khuôn mặt người đó, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
"Tôn... Tôn Ngộ Không!"
2.
Năm trăm năm trôi qua, ta chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay sẽ lại được nghe cái tên này một lần nữa.
Để tìm ra dấu vết của ngài, ta đã đi từ Đông Thắng Thần Châu đến tận Tây phương, chưa từng dừng bước.
Giờ đây, bóng dáng cầm kim cô bổng ấy lại hiện ra sống động trước mặt ta.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu ta hiện lên rất nhiều chuyện, những ký ức ào ạt như sóng thần, gần như muốn đánh tan cả con người ta.
Tôn Ngộ Không... vẫn còn sống?
Một năm trước, Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động.
Một con khỉ già tóc bạc ho dữ dội, rồi quay đầu nhìn ta:
"Mao Hầu, câu chuyện ta kể con đã hiểu chưa?"
Ta cẩn thận ngẫm lại những gì vừa nghe, trong chốc lát cảm thấy hào hứng.
"Ra biển tìm tiên, đại náo thiên cung, Tây du lấy kinh!”
"Đó chính là trải nghiệm của Đại Thánh sao?!"
Ta tên Mao Hầu, là một trong số những con khỉ cháu chắt đông đảo ở Hoa Quả Sơn, cũng là con khỉ duy nhất trong Thủy Liêm Động này học được tuyệt kỹ của Đại Thánh.”
"Rồi sau đó thì sao? Đại Thánh sau đó ra sao?"
Nghe câu hỏi của ta, lão khỉ hơi ngẩn người, đôi mắt đục ngầu thoáng hiện ý buồn.
"Mao Hầu, con bình tĩnh lại đi.”
"Đại Vương đã ch.ế.c rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-tac-sinh-ton-trong-tay-du-ky-phan-2-su-that-chuyen-thinh-kinh/chuong-1.html.]
Ta sững sờ.
Tôn Ngộ Không... ch.ế.c rồi?
"Đại Vương ch.ế.c vào ngày đầu tiên sau khi thành Phật."
Lão khỉ thở dài, rồi bắt đầu hồi tưởng:
Ngày đó, từ Linh Sơn truyền đến tiếng đánh nhau chấn động trời đất, không lâu sau trên bầu trời Hoa Quả Sơn rơi xuống một người.
Ta tiến lại gần, phát hiện đó lại chính là Đại Vương!
Trên người ngài có vô số vết thương khủng khiếp, toàn thân cũng đã sắp ch.ế.c, ta muốn chữa thương cho ngài, nhưng ngài lại nắm ch.ặ.t tay ta, lặp đi lặp lại mấy câu nói:
"Tây du, cả chuyến Tây du đều là giả, là một trò lừa từ đầu đến cuối!”
"Chúng ta đều bị lừa, tất cả mọi người đều bị lừa.”
"Ta đã thấy bí mật của chúng, ta đã thấy bí mật của tất cả mọi người!”
"Chúng là một lũ!”
"Hãy tìm ra sự thật, các con nhất định phải tìm ra sự thật của tam giới này!"
Ngài nói được một nửa, trên bầu trời xuất hiện một bàn tay khổng lồ che kín mặt trời, tóm lấy Đại Vương, cuối cùng không rõ đi đâu.
Cũng kể từ ngày đó, Hoa Quả Sơn bị Thiên Đình niêm phong bằng kết giới không thể phá giải, mỗi ngày, Thiên Đình đều bắt đi một con khỉ, lột da rút xương chúng, rồi ném trở lại.
Chúng muốn nói cho thiên hạ biết, hậu quả của việc chống lại ý trời!
Lão khỉ kể xong, lại tiếp tục nói:
"Mao Hầu, ta già rồi, đã không thể đi tìm sự thật mà Đại Vương phải nói ra dù có ch.ế.c, nhưng con thì khác, con có thể kế thừa di chí của Đại Thánh, vạch trần tất cả bí mật!”
"Chúng ta đã dùng hết sức lực, mở một lỗ nhỏ trong kết giới ở Thủy Liêm Động, chỉ đủ cho một người đi qua.”
"Mao Hầu, ngài nhất định sẽ không ch.ế.c như vậy đâu, nhờ con nhất định phải tìm ra ngài!"
Kể từ đó, ta rời khỏi Hoa Quả Sơn, đi qua vô số nơi, đến Trường An.
Cũng chính ở đây, ta nhìn thấy cái gọi là "chân kinh" và...
Tôn Ngộ Không.
3.
Hồi ức đột ngột dừng lại.
Trong ngôi chùa, bầu không khí quái dị âm thầm lan tỏa.
Hoàng Mi Tinh cúi đầu thấp, thân hình trở lại bình thường, mồ hôi lạnh liên tục chảy dọc má.
"Không... không biết Đại Thánh đến đây, có việc gì?"
Tôn Ngộ Không liếc nhìn hắn lạnh lùng, sau đó nhìn quanh, ánh mắt dừng lại một lúc trên thân thể Đường Tăng đầy m/á/u thịt, cuối cùng nhìn về phía ta.
"Vì ta đã đến rồi, những kẻ không liên quan hãy lui xuống đi."
"Vâng vâng, ngài nói đúng lắm."
Hoàng Mi Tinh liên tục đáp ứng, sau đó mời ta ra ngoài.
"Thí chủ, xin hãy đến vào ngày khác để cầu chân kinh."
Ta còn muốn nói gì đó, nhưng Hoàng Mi lập tức đóng cửa lớn, một tiếng "rầm" cách ly ta bên ngoài.
Ta muốn đẩy cửa vào lần nữa, nhưng phát hiện cánh cửa lớn như nặng ngàn vạn cân đứng sừng sững trước mặt.
"Tôn Ngộ Không!"
Ta thầm gọi trong lòng, sau đó nấp sang một bên.
Một khắc đồng hồ sau, Tôn Ngộ Không bước ra khỏi ngôi chùa, ngài giẫm lên Cân Đẩu Vân, bay về một hướng.
Ta vội vàng kết ấn triệu hồi một đám mây trắng, đuổi theo bước chân ngài.
Trên bầu trời, Tôn Ngộ Không bay không nhanh không chậm, vừa đủ tốc độ để ta theo kịp.
Ta cứ thế đi theo ngài, cuối cùng thấy ngài đi vào một hang động trên núi.
Ta cũng bay vào theo, vào trong phát hiện biển ngạch của hang động đã mờ nhạt, bên trong đổ nát không chịu nổi, Tôn Ngộ Không cũng biến mất không rõ tung tích.
Tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, ta đang định ra ngoài thì phát hiện lối vào lúc trước đã biến mất.
Đồng thời, một giọng nói vang lên trong hang động.
"Tiểu hầu tử, ngươi đến đây làm gì?"
Ta giật mình, sau đó lấy hết can đảm nói:
"Vô ý quấy rầy tiên trưởng, ta đến đây để tìm người vừa mới vào."
Âm điệu của giọng nói đó chợt tăng cao:
"Ngươi muốn tìm Tôn Ngộ Không?! Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Ta..."
Ta do dự một lúc, nói:
"Ta đến từ Hoa Quả Sơn, muốn tìm hiểu rõ một bí mật mà Đại Thánh đã từng nói."
Giọng nói trong hang động im lặng một lúc, sau đó cười lớn.
"Ha ha ha ha ha ha!”
"Tiểu hầu tử, chẳng lẽ ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi? Ngươi nghĩ ngươi có khả năng gánh vác sự thật này sao?"
Chưa kịp để ta trả lời, giọng nói đó đã vội vàng nói trước:
"Hãy suy nghĩ cho kỹ đi."
Vừa dứt lời, ta cảm thấy một hạt sáng rơi vào giữa lông mày.
Sau đó, ánh sáng chói lòa tỏa ra khắp hang động, ta bất giác nhắm mắt lại.
Mở mắt ra lần nữa, cả hang động đảo lộn trời đất.