Phóng Viên Nghe Được Tiếng Lòng Giới Giải Trí

Chương 8: Chị suy nghĩ không trong sáng nha

Hàn Văn Đông bĩu môi: "Đây là việc riêng của chị Mai, cụ thể phải làm gì, chị Mai tự quyết định." Dừng một chút, anh nhắc nhở: "Có điều, vạch trần Hứa Chí Phi, vừa có thể giúp chị Mai hả giận, vừa có thể tăng lượng tiêu thụ và danh tiếng cho tòa soạn, một công đôi việc."

"Tốt, vậy cứ làm theo lời cậu nói!" Tiêu Mai đang tức giận, lười suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Còn con đàn bà trơ trẽn kia, ngày mai cậu đi điều tra lai lịch của nó, lần này, tôi muốn cho chúng nó thân bại danh liệt!"

Hàn Văn Đông cười khổ: "Chị Mai, theo tôi thấy, cô ta chỉ muốn mượn Hứa Chí Phi để tiến thân, tranh thủ cơ hội thôi, đối xử với cô ta như vậy có hơi ác không?"

"Cậu biết cái gì!" Tiêu Mai nghiến răng, hừ lạnh: "Dám tranh giành đàn ông với tôi, tôi không tìm mười mấy thằng đàn ông lực lưỡng đến luân phiên nó đã là quá nhẹ nhàng rồi."

Hàn Văn Đông trợn trắng mắt, nhìn vẻ mặt hung dữ của Tiêu Mai, thầm nghĩ kiếm miếng cơm ăn không dễ, phụ nữ sao cứ phải làm khó nhau?

"Vậy chuyện của Ngô Thiên Lâm thì sao?" Hàn Văn Đông chuyển chủ đề.

"Cùng vạch trần luôn." Tiêu Mai đánh đồng tất cả đàn ông, Ngô Thiên Lâm cũng bị vạ lây.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cô cắm dây cáp, chuyển đoạn video Hàn Văn Đông quay được vào laptop, xem qua một lượt, đột nhiên hỏi: "Lúc nãy cậu quay lén, có bị Ngô Thiên Lâm phát hiện không?"

"Có chứ." Hàn Văn Đông oán trách: "Đều tại cuộc điện thoại của chị Mai cả."

Tiêu Mai nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, nhíu mày nói: "Nhìn dáng vẻ cô gái này, hình như bị hạ thuốc."

Hàn Văn Đông gật đầu: "Không chỉ bị hạ thuốc, mà thuốc còn rất mạnh."

"Cô ta bị Ngô Thiên Lâm làm nhục rồi?" Sắc mặt Tiêu Mai lạnh đi.

"Không có."

"Bị cậu làm nhục rồi?"

"Cũng không có."

"Vậy bị ai làm nhục?"

"Cái này..." Hàn Văn Đông dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài: "Miệng cứ nói làm nhục, đầu óc toàn mấy thứ bậy bạ... Chị Mai, chị không trong sáng chút nào."

Tiêu Mai tức giận tím mặt, mắng: "Hừ, cậu mới bậy bạ! Đừng tưởng tôi không biết, phụ nữ bị hạ thuốc, nếu không bị đàn ông làm nhục, khó giữ được mạng."

"Chị Mai đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa thấy núi Thái Sơn." Hàn Văn Đông cười nói.

"Ý cậu là sao?" Tiêu Mai càng nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phong-vien-nghe-duoc-tieng-long-gioi-giai-tri/chuong-8-chi-suy-nghi-khong-trong-sang-nha.html.]

"Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn chứ sao." Hàn Văn Đông ngẩng cao đầu, nhướn mày, giọng điệu tự nhiên lộ vẻ tự hào: "Lúc ở trong quân đội, tôi học được y thuật, mấy loại xuân dược này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ."

"Cậu không khoe khoang không chịu được à?" Tiêu Mai nhéo mạnh vào eo Hàn Văn Đông, khinh thường nói: "Cậu chỉ là thằng chăn heo thối tha, hiểu khẩu hình, còn biết chữa bệnh? Hừ! Chữa bệnh cho heo thì có."

Hàn Văn Đông "Ui da" một tiếng lùi lại, cười nói: "Thật ra trong mắt tôi, phụ nữ với heo cũng như nhau thôi, bị bệnh rồi thì cũng chỉ là đống thịt thối rữa, mà lại, heo còn ngoan ngoãn hơn phụ nữ nhiều, nằm im trên đất, muốn sờ thế nào thì sờ, muốn chữa thế nào thì chữa..."

"Cút đi!" Tiêu Mai vớ lấy điện thoại ném về phía Hàn Văn Đông.

Hàn Văn Đông nhanh tay nhanh mắt, chụp lấy điện thoại, cười nói: "Ném điện thoại của tôi, chị Mai phải đền đấy..."

"Đền em gái cậu!" Tiêu Mai vớ lấy cốc nước trên bàn ném tiếp.

Lần này, Hàn Văn Đông né được, không chụp lấy nữa. "Choang" một tiếng, cốc nước vỡ tan tành trên tường.

"Cũng nhanh tay đấy nhỉ." Tiêu Mai ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: "Sao không chụp nữa?"

"Đây là tài sản của công ty, rẻ tiền, không cần đền." Hàn Văn Đông cười hắc hắc: "Nếu không có chút tài năng, lúc nãy ở khách sạn Hải Thụy bị năm sáu tên bảo vệ vây đánh, tôi đã ăn đòn rồi."

Tiêu Mai tò mò: "Lúc nãy cậu đánh nhau à?"

"Cũng không hẳn." Hàn Văn Đông bất đắc dĩ nói: "Tôi định lấy đức thu phục người, nhưng thằng họ Ngô cứ đòi đánh nhau, tôi đành phải tự vệ chính đáng thôi."

"Một mình cậu đánh sáu bảy thằng?" Tiêu Mai không tin lắm.

"Chứ sao nữa?" Hàn Văn Đông nói: "Tôi cũng không thể khoanh tay chịu trói, để bọn nó đánh bầm dập mặt mũi, làm chị Mai mất mặt được?"

"Nói ít thôi!" Tiêu Mai liếc xéo anh: "Cậu đánh nhau giỏi thế, bố mẹ cậu có biết không?"

Mặt Hàn Văn Đông tối sầm, buồn bã nói: "Tôi cũng muốn cho họ biết lắm, tiếc là..."

Tiêu Mai nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa lại: "Ý tôi là, Ngô Thiên Lâm ở Hoa Thành quan hệ rộng lắm, cả giới hắc đạo và bạch đạo đều có dính líu, cậu đắc tội ông ta, sẽ rước phiền phức vào người đấy."

"Cũng không đến nỗi." Hàn Văn Đông nói: "Lúc nãy đánh hắn, tôi nói là người của tòa soạn Giải trí Hoa Thành, có chị Mai chống lưng, tôi sợ gì."

"Cái gì?" Sắc mặt Tiêu Mai biến đổi.

"Còn nữa, lúc nãy chị Mai gọi điện cho tôi, Ngô Thiên Lâm nghe thấy hết, tôi nói với hắn là chị Mai bảo tôi đánh hắn..."

"Cậu muốn c.h.ế.t à!"

Nghe vậy, Tiêu Mai như lò xo bật dậy, lao về phía Hàn Văn Đông, không chút do dự, xông vào đ.ấ.m đá túi bụi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận