Phóng Viên Nghe Được Tiếng Lòng Giới Giải Trí
Chương 3: Thuật đọc tâm
Viện binh đã tới, Ngô Thiên Lâm càng thêm mạnh mẽ. Hai tay hắn chống nạnh, hai chân dang rộng, chỉ vào chỗ kín của mình mà nói: "Biết điều thì ngoan ngoãn giao điện thoại ra đây, để bọn họ đánh gãy một chân của mày, sau đó bò qua đây, ông đây đại nhân có lòng rộng lượng, có thể xem xét tha cho mày một mạng chó."
Nghe lời này, Hàn Văn Đông nghiêm mặt, bĩu môi nói: "Như vậy không tốt lắm đâu? Tôi sợ..."
"Sợ? Ha ha, sợ thì quỳ xuống đây cho ông đây dập đầu ba cái, sau đó giống như quả trứng gà lăn ra ngoài!" Ngô Thiên Lâm đắc ý nói.
"Tôi thích lấy đức phục người, không giỏi đánh nhau với người khác." Hàn Văn Đông bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đám bảo an xung quanh, nhíu mày: "Quyền cước không có mắt, đều là ra ngoài kiếm miếng cơm ăn, tôi sợ lỡ làm bọn họ bị thương, bọn họ không có tiền chữa bệnh."
"Mày ――".
Đám bảo an xung quanh hai mặt nhìn nhau, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hàn Văn Đông quả thực là trần trụi khiêu khích, khiến bọn họ rất khó chịu.
"Thằng nhóc, tính mày có gan!" Ngô Thiên Lâm giận tím mặt: "Đánh, đánh c.h.ế.t cho tao, có chuyện gì tao chịu!"
"Các anh em, lên!"
Một tên bảo an dẫn đầu giơ gậy điện lên, hét lớn.
"Haiz... Cần gì chứ?" Hàn Văn Đông lắc đầu, mặt mày run rẩy, không đợi những bảo an còn lại hưởng ứng, nhấc chân đá ngang một cái không hề báo trước, đá bay tên bảo an dẫn đầu kia ra xa ba mét, đập đổ một loạt bàn ghế.
Tên bảo an kia kêu thảm một tiếng, khom người cong thành hình con tôm, ôm bụng không ngừng kêu khổ.
Hàn Văn Đông nhún vai nói: "Là anh bảo tôi ra tay... Xin lỗi, tôi đánh giá cao khả năng chịu đòn của anh ta...".
Những bảo an còn lại nghe vậy thì giận dữ, thoáng sững sờ, lập tức nhao nhao vung gậy điện trong tay cùng nhau xông lên. Hàn Văn Đông không dám thất lễ, lách mình tránh thoát những đòn tấn công bằng dùi cui điện, sau đó lại đá ra mấy cước.
Răng rắc răng rắc!
Mỗi chân đều không trượt, lần lượt đá vào chỗ hiểm của đám bảo an kia, tiếng xương vỡ liên tiếp vang lên, chói tai nhức óc.
Hai mắt nhắm lại rồi lại mở ra, năm sáu tên bảo an hung thần ác sát lúc nãy đã bị Hàn Văn Đông đánh gục hết, nằm ngổn ngang một đống, tay ôm chỗ kín kêu rên liên tục, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Thấy thế, thân hình mập mạp của Ngô Thiên Lâm hơi run lên, trán nhất thời thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn vạn vạn không ngờ tới, Hàn Văn Đông bề ngoài không đẹp trai, dáng người lại có vẻ hơi thư sinh, toàn thân trên dưới đều tản ra một loại nho nhã lễ độ hiền lành, chỉ cần động thủ thì lại tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt đã đánh bại đám bảo an mà hắn tỉ mỉ lựa chọn, động tác gọn gàng, thẳng đến yếu điểm, không hề dây dưa dài dòng.
"Thế nào, còn muốn đánh nữa không?" Hàn Văn Đông cười nhạt một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phong-vien-nghe-duoc-tieng-long-gioi-giai-tri/chuong-3-thuat-doc-tam.html.]
"Không... Không đánh...". Ngô Thiên Lâm đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói đều trở nên hơi run rẩy: "Thật, thật không ngờ, hóa ra cậu có thân thủ tốt như vậy, là một thiếu niên anh hùng."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Anh hùng thì chưa nói tới, có điều, đối phó với đám người ỷ mạnh h.i.ế.p yếu như các người thì tôi dư sức." Hàn Văn Đông không vội vàng rời đi, mà chậm rãi đi về phía Ngô Thiên Lâm.
"Cậu, cậu muốn làm gì? Cậu đừng tới đây..." Ngô Thiên Lâm lùi đến trước giường, đưa tay lấy điện thoại, xem bộ dáng là muốn báo cảnh sát.
"Muốn làm gì? mày đoán xem!"
Hàn Văn Đông mỉm cười, trong con ngươi lóe lên một tia sắc lạnh, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói, một bước sải tới, đưa tay đ.ấ.m mạnh một cú vào mặt Ngô Thiên Lâm.
"Á!"
Ngô Thiên Lâm đặt m.ô.n.g ngồi xổm trên giường, theo một tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết, m.á.u mũi như là chảy ra, phun ra ngoài.
"Tôi lúc đầu chỉ là chụp lén, kiếm miếng cơm ăn, không muốn phá đám chuyện tốt của anh, là chị Mai một hai phải gọi điện thoại tới, cho nên, anh muốn trách thì trách chị Mai...." Hàn Văn Đông khom người lại là một quyền, nện vào bụng dưới của Ngô Thiên Lâm.
Ngô Thiên Lâm thân thể co rúm lại, ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn, khóe miệng tràn ra hai dòng máu.
"Còn nữa, tôi thật sự chỉ là đi ngang qua, không muốn đánh anh, là anh cứ để bọn họ đánh nhau với tôi, chuyện này phải trách anh...". Lời còn chưa dứt, Hàn Văn Đông lại dùng khuỷu tay nện vào gáy của Ngô Thiên Lâm.
Bịch!
Ngô Thiên Lâm nằm sấp xuống dưới chân Hàn Văn Đông, miệng sùi bọt mép.
[Cái mẹ nó rốt cuộc là ai phái tới người này vậy, đừng để ông đây điều tra ra, nếu không, ông đây không lột da hắn thì không xong!]
"Lột da? Lột da con em mày! Học cái gì không học, lại muốn học chị Mai!"
"Chuột lột da" là Hàn Văn Đông đặt biệt danh cho Tiêu Mai, cho nên anh đối với hai chữ "lột da" này vô cùng mẫn cảm. Nghe được Ngô Thiên Lâm muốn lột da anh, nhịn không được lại là một chân đạp vào m.ô.n.g Ngô Thiên Lâm.
"Cậu, cậu làm sao ――".
Ngô Thiên Lâm m.ô.n.g siết chặt, ngẩng đầu, con ngươi lập tức phóng to, mặt mày ngây ngốc nhìn Hàn Văn Đông, hai hàng lông mày kinh ngạc tột độ, giống như giữa ban ngày gặp ma.
Có trời mới biết, vừa rồi Ngô Thiên Lâm căn bản không có mở miệng chửi rủa, cái gọi là "lột da" chẳng qua là hắn nghĩ trong lòng mà thôi. Hàn Văn Đông ra tay tàn nhẫn như vậy, hắn dù cho có tức giận đi nữa, cũng không dám mắng ra miệng để tự mình chuốc lấy khổ đau.
Nhưng kỳ quái là, Hàn Văn Đông có vẻ như biết hắn đang suy nghĩ gì vậy?