Phóng Viên Nghe Được Tiếng Lòng Giới Giải Trí
Chương 1: Chụp lén
Trong phòng VIP 520 của khách sạn Hải Thụy, một giọng nữ vừa bối rối vừa quyến rũ vang lên, có chút kháng cự:"Ngô tổng, đừng... đừng như vậy...".
Đối diện cô, cách nửa mét, là một người đàn ông trung niên bụng phệ. Gã đàn ông kia có đôi mắt gian xảo lấp lánh, nhìn chằm chằm vào bộ n.g.ự.c nảy nở của cô, trên mặt là nụ cười bỉ ổi và tà mị. Khi nói chuyện, nước bọt như muốn chảy ra khỏi khóe miệng.
"Hắc hắc hắc... Mày lấy tiền của ông đây rồi thì đừng có giả bộ ngây thơ nữa. Chẳng lẽ mày chưa từng nghe qua sao? Giả nai cũng phải xem người mà giả!"
Giọng nữ bỗng nhiên cao lên: "Anh... anh đừng qua đây, anh mà tiến tới nữa là tôi la lên đó!" Tuy nhiên, lời nói chẳng có chút sức lực nào.
"La á? Được thôi, mày cứ việc la đi, tao cũng muốn xem, có thằng nào không sợ c.h.ế.t dám đến cứu mày."
Gã đàn ông trung niên vừa nói vừa nhanh tay cởi bộ âu phục và áo sơ mi trên người, sau đó đưa tay cởi thắt lưng: "Nói cho mày biết luôn, cái khách sạn này là do ông đây bỏ tiền ra mở đấy. Đã đến đây rồi thì đừng mơ tưởng rời đi nếu chưa để ông đây chơi cho đã!"
Tiếu Thanh Phương sợ hãi, mặt mày đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy. Cô ta thật sự hối hận, không nên dễ dàng tin lời Ngô Thiên Lâm, vay của hắn ba vạn tệ để chữa bệnh cho mẹ, với điều kiện là cùng hắn đi ăn tối. Thế nhưng, sau khi ăn cơm xong, cô liền cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi bủn rủn, rõ ràng là bị người hạ thuốc.
Bị hai tên phục vụ nam của khách sạn đưa đến gian phòng này, ném lên giường, Ngô Thiên Lâm lập tức xông vào theo, trực tiếp khóa trái cửa phòng.
[Chẳng lẽ... hôm nay mình phải bị tên súc sinh này chà đạp sao?]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Thuốc mê càng ngày càng mạnh, Tiếu Thanh Phương dần dần mất đi ý thức, tim đập thình thịch như sấm, trong bụng phảng phất có ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Lúc này, Ngô Thiên Lâm đã cởi quần xuống, tiện tay ném sang một bên, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót tam giác màu đỏ. Hắn xoa xoa hai tay, kích động chạy đến bên giường, như sói đói vồ mồi nhào về phía Tiếu Thanh Phương.
"A...!" Tiếu Thanh Phương kinh hô một tiếng, lăn một vòng trên giường.
Xoẹt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phong-vien-nghe-duoc-tieng-long-gioi-giai-tri/chuong-1-chup-len.html.]
Mặc dù miễn cưỡng tránh được cú nhào tới của Ngô Thiên Lâm, nhưng cùng với một tiếng rách vải chói tai, chiếc váy liền thân màu xanh nhạt trên người Tiếu Thanh Phương bị Ngô Thiên Lâm xé toạc một mảng lớn, lộ ra bờ vai trắng nõn và tấm lưng trần nuột nà, cảnh xuân tuyệt đẹp.
Tiếu Thanh Phương hai tay che ngực, van xin: "Ngô tổng, đừng... đừng mà... van xin anh... A!" Giọng nói của cô nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.
"Đến đây đi, ha ha, phản kháng là vô dụng thôi. Để bảo bối của ông đây hầu hạ mày cho tốt, bây giờ còn kêu không muốn, lát nữa thì mày lại kêu đừng dừng lại." Ngô Thiên Lâm giống như một con sói đói hung dữ, đối mặt với mỹ nữ như vậy, cơ thể hắn sớm đã có phản ứng, dục vọng bùng nổ, hắn xoay người kéo thân thể nóng bỏng của Tiếu Thanh Phương vào lòng, giở trò đồi bại, trong chốc lát đã lột sạch sẽ cô...
"Má nó, quả nhiên có hàng!"
Phía sau rèm cửa phòng, ẩn giấu một chàng trai trẻ tuổi.
Chàng trai kia có ngũ quan tuấn lãng, bộ dáng thanh tú, tên là Hàn Văn Đông, là phóng viên thực tập của báo Hoa Thành giải trí, thường được gọi là "chó săn". Hôm qua anh nhận được tin báo, nói là phó tổng tập đoàn Hải Thụy Ngô Thiên Lâm lấy danh nghĩa "thích làm việc thiện" để giúp đỡ sinh viên nghèo, nhưng sau lưng lại giở trò "quy tắc ngầm", làm chút chuyện bỉ ổi không ai dám nhìn.
Thế là, Hàn Văn Đông liền nhận nhiệm vụ, lén lút chui vào nhà khách Hải Thụy để ôm cây đợi thỏ, hy vọng có thể chụp được chứng cứ phạm tội của Ngô Thiên Lâm, tung ra một tin tức giật gân.
"Cút, cút đi, đừng đụng vào tôi...".
"Người đâu, mau tới cứu tôi với, cứu mạng với!"
"Ô ô...".
Trên chiếc giường lớn bằng cao su mềm mại và rộng rãi đối diện, Tiếu Thanh Phương miệng thì nức nở, liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo của Ngô Thiên Lâm, bị hắn cưỡi trên người, không chút kiêng kỵ điên cuồng làm nhục.
"Súc sinh!" Hàn Văn Đông vừa chụp lén, vừa thầm mắng.
Nếu như không phải vì nghề nghiệp hạn chế, không thể tùy tiện bại lộ thân phận, dựa vào tính cách nóng nảy của Hàn Văn Đông, gặp phải chuyện ỷ thế h.i.ế.p người như vậy, anh đã sớm xông lên anh hùng cứu mỹ nhân, cho Ngô Thiên Lâm một trận nên thân.