PHONG NHÃ GIAN

Chương 9: Đến Hoa Lâu

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

{09}

"Lâm Tuyên, ngươi là đồ khốn nạn!"

Có được điểm yếu để uy h.i.ế.p ta, hắn nhân cơ hội dùng y phục trói tay ta lại, khiến ta mất đi khả năng phản kháng.

Tiếp theo là khoảng thời gian hắn muốn làm gì thì làm.

Tất cả sự phẫn uất bất mãn, khiến ta vô cùng tủi nhục.

Cuối cùng chỉ còn lại những lời nguyền rủa không dứt:

"Lâm Tuyên, sao ngươi còn chưa c.h.ế.t đi? Năm đó cha ta tại sao lại cứu loại bạch nhãn lang1 như ngươi?"

"Ta sẽ không tha cho ngươi! Không tha cho ngươi!

"Ta muốn g.i.ế.c ngươi! Băm vằm ngươi thành trăm mảnh!

"Lâm Tuyên, ta hận ngươi!

"Hận ngươi c.h.ế.t đi được!

"Hận ngươi c.h.ế.t đi được..."

Để trả thù, mỗi khi Lâm Tuyên đến gần ta, ta liền cắn vào cổ hắn.

 

*(1. Bạch nhãn lang (白眼狼): Sói mắt trắng, chỉ kẻ vong ơn bội nghĩa.)*

Dù trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh, hắn cũng chưa từng ngăn cản.

Ngược lại còn ôm lấy ta, "an ủi":

"Cắn đi, nếu muội có thể hả giận."

Giày vò đến nửa đêm, ta ngủ rất bất an.

Luôn cảm thấy có người gọi tên ta, lúc thì giống phụ thân, lúc thì giống mẫu thân.

Nhớ đến mẫu thân, ta giật mình mở mắt.

 

Trời đã sáng, ta mặc y phục chỉnh tề nhưng không che được những dấu vết ái muội trên người.

Trong hoa lâu, sớm đã không còn bóng dáng Lâm Tuyên và cấm quân.

Ta đứng ngoài cửa phòng mẫu thân, chần chừ không dám mở.

Rất lâu sau, ta mới cất tiếng:

"Nương, người đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"

 

Giọng ta khàn đặc đến không nhận ra, bên trong lại không có ai đáp lời.

Tuy không dám đối diện với mẫu thân, nhưng nỗi lo lắng đã chiến thắng sự sợ hãi.

Chỉ là ta vẫn không đợi được một kết cục tốt đẹp.

 

Mẫu thân treo mình trên trên dải lụa trắng, sắc mặt tím tái, đã không còn hơi thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/phong-nha-gian/chuong-9-den-hoa-lau.html.]

Cảnh tượng này còn gây chấn động hơn cả những cảnh hành hình ta thấy ở pháp trường.

Ta ngây người đứng tại chỗ, không dám đến gần cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thị vệ nhận ra sự bất thường của ta, lập tức xông vào phòng riêng hạ dải lụa trắng xuống.

Bên tai ta vang lên những âm thanh hỗn loạn đan xen.

Mẫu thân c.h.ế.t rồi, ta nghĩ mình nên khóc đến tê tâm liệt phế mới phải.

Nhưng nước mắt ta như đã khô cạn, không có dấu hiệu rơi lệ.

"Nương..."

Từ từ, ta tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy bước đến bên cạnh mẫu thân quỳ xuống.

Mẫu thân cũng là tiểu thư danh môn, trước khi treo cổ còn chỉnh trang lại dung nhan.

Chỉ có điều cách c.h.ế.t này, không giữ được vẻ đẹp của bà.

Tiếng cười đột ngột phát ra từ miệng ta, ta cảm thấy mẫu thân c.h.ế.t đi cũng tốt.

Ít nhất bà không còn phải khuất phục dưới người khác, chịu đựng sự dày vò này, đã được giải thoát.

Mọi người đều giải thoát rồi.

Ta cũng muốn giải thoát!

Ta để ý đến chiếc trâm bạc trên búi tóc của mẫu thân, không chút do dự rút ra đ.â.m vào cổ mình.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Trong phút chốc m.á.u tươi như cột nước điên cuồng b.ắ.n ra, ta cảm nhận rõ ràng mình đang đi về phía cái chết.

Thì ra cái c.h.ế.t không khó chịu, không đáng sợ như ta tưởng tượng.

Vì sao lần trước bị tấn hình lại đau đến vậy?

Trước khi mất ý thức, ta thấy Thanh Đào y phục xộc xệch, mặt sưng vù một bên chạy về phía ta.

Thanh Đào, ngươi cũng chịu khổ rồi...

 

Nhưng ta lại không chết.

Ta nghĩ mình mở mắt ra lần nữa nên ở dưới địa phủ, nhưng sự thật là ta tỉnh lại trong hoa lâu.

Bên cạnh còn có Lâm Tuyên đang ngồi.

Ta níu lấy tay hắn, chủ động nói với hắn:

"Giết ta đi, lăng trì¹ hay rượu độc đều tùy ngươi, chỉ cần g.i.ế.c ta là được."

 

*(1. Lăng trì (凌迟): Hình phạt tùng xẻo, một trong những hình phạt tàn khốc nhất thời xưa.)*

 

"Muội nằm mơ đi! Tạ Nhược Hồng! Chỉ cần không có sự đồng ý của ta, muội không được chết!"

Thật phiền phức, ta không thèm để ý đến hắn nữa.

Hắn không giết, lần sau ta sẽ tự tìm đến cái chết.

"Ta không cho phép! Chỉ cần muội dám tự sát, ta sẽ g.i.ế.c hết người của Tạ phủ cùng ngươi vào lầu này!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận