Phân Thân Bị Đè, Bản Thể Vô Lễ

Chương 9: Phân Thân Bị Đè, Bản Thể Vô Lễ

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những lời tiếp theo đều bị hắn chặn ngang trong ánh trăng mờ ảo.

Âm thanh phóng đại vô hạn, ta nghe rõ tiếng Nam Cung Huyên lẩm bẩm: “Phu nhân, người trên người nàng thật thơm…”

14

Từ khi kết thành phu thê với Nhiếp Chính Vương ở nhân gian, ta tự giác giữ khoảng cách với Vô Trầm Thượng Tiên.

Có lúc tình cờ gặp nhau, ta không còn xấu hổ dày mặt xông đến bắt chuyện như trước nữa.

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa người đã “ăn no” và người vẫn còn “đói”.

Vô Trầm Thượng Tiên hiển nhiên cảm nhận được sự xa cách của ta, nhưng y là người quân tử phong nhã, dù không hiểu cũng biết tôn trọng.

Khoảng thời gian đó, ta dồn hết tâm huyết cho cuộc sống ở nhân gian.

Ta học cách yêu một người.

Cũng nhận ra đạo lý đơn giản rằng bản thân mình cũng xứng đáng được yêu thương.

Về lý do tại sao thích ta, Nhiếp Chính Vương chưa từng mệt mỏi trả lời.

“Vì nàng là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt ta, lại là nữ tử không hề giấu tâm ý.”

“Ánh mắt nàng khi nhìn ta, không tính toán, không sợ hãi, cũng không xu nịnh.”

“Trong mắt nàng, ta chỉ thấy sự chân thành thuần khiết nhất.”

“Sự chân thật của nàng là điều khiến ta động lòng.”

“Ta tin mỗi lời khen của nàng đều xuất phát từ trái tim. Vì vậy, phu nhân có thể khen ta một chút như trước đây được không?”

Ta bị hắn quấn quýt không thôi, đành nâng khuôn mặt tuấn tú ấy lên, bắt đầu khen từ chân mày.

Hắn cười híp mắt nghe, thấy hài lòng thì hôn một cái.

Còn khi không hài lòng…

Hắn vẫn hôn, chỉ đổi sang chỗ khác mà thôi.

15

Hai năm qua đi bình yên, đất nước cũng bước vào mùa đông của nó.

Chiến tranh từ biên cương lan rộng tới hoàng thành.

Nhiếp Chính Vương dẫn binh chống địch, giao tranh bên ngoài hoàng thành suốt ba ngày ba đêm.

Mọi người trong hoàng thành đều biết trận chiến này không thể thắng, chỉ là những cuộc giãy giụa vô vọng trước ngày vong quốc.

Vì vậy ai cũng thu dọn hành lý bỏ chạy.

Tiểu nha hoàn cũng không ngoại lệ.

Nàng mang theo số tiết kiệm bao năm, ngậm lệ khuyên ta: “Phu nhân, người thực sự không đi cùng nô tỳ sao?”

Ta lắc đầu, lấy trang sức vàng bạc trong tủ đưa cho nàng: “Ta không đi.”

“Nhưng mà…” Nàng còn muốn nói gì đó bị ta đẩy ra ngoài.

“Ngươi đi đi, ta muốn cùng hắn đi tới đoạn đường cuối cùng.”

Ta bay lên tường thành, lặng lẽ đứng một góc.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, ta tìm thấy hắn đang c.h.é.m g.i.ế.c trong đám người.

Toàn thân hắn đẫm đầy máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-than-bi-de-ban-the-vo-le/chuong-9-phan-than-bi-de-ban-the-vo-le.html.]

Hắn từng lúc mờ đi.

Ta trợn mắt nhìn bóng dáng hắn, không rời mắt dù nước mắt trào ra, cũng không dám chớp.

Sợ chỉ trong chớp mắt, hắn sẽ biến mất.

Hắn loạng choạng một cái, không tránh kịp mũi đao bổ đến, tay bị cứa một vết sâu.

Máu tươi đỏ chói mắt.

Nhưng ta bất lực.

Việc duy nhất làm được chính là nắm chặt nắm đ.ấ.m rồi ghi nhớ dáng vẻ cuối cùng của hắn.

Mỗi hơi thở là một nỗi giày vò.

Cuối cùng hắn kiệt sức, vung kiếm cuối cùng rồi ngã gục.

Khi quân địch như đàn ong vỡ tổ tràn tới, có lẽ đương ứng câu phu thê đồng lòng, hắn ngoảnh về phía ta, chúng ta nhìn nhau từ xa.

Ta nuốt nước mắt rồi nở nụ cười mà ngày thường hắn yêu thích nhất.

16

Sau khi Nam Cung Huyên chặt đứt liên kết, ta thu hồi phân thân.

Như vừa trải qua một giấc mộng vàng, ta tỉnh dậy chỉ còn trống rỗng.

Trong lòng như bị khuyết mất một mảng, ta ngày ngày buồn bã ủ rũ.

Dù nghe tin Vô Trầm Thượng Tiên sau khi lịch kiếp trở về tính tình thay đổi lớn, ta cũng không cảm thấy chút hứng thú nào.

Lão Dược Tiên thẳng thắn nói nếu ta cứ mãi rúc trong Dược Cốc sẽ chẳng mấy chốc vì nhàn rỗi mà sinh bệnh.

Ông nhân đó nhét cho ta một túi đan dược, sai ta phát cho các vị tiên quân.

Dưới sức ép của ông, ta đành bước ra khỏi Dược Cốc.

Xem qua danh sách phát, thấy tên Vô Trầm Thượng Tiên, ta vô thức đặt y ở cuối.

Có lẽ vì sợ khi nhìn thấy mặt y, sẽ gợi lên những kỷ niệm không thể quay lại.

Tóm lại, trước khi tới Ngọc Thanh Cung, ta đã quyết tâm đem xong việc sẽ đi, không ngoảnh đầu nhìn lại.

Nghĩ là làm vậy.

Khi ta xoay người rời đi, giọng nói lạnh lùng của Vô Trầm Thượng Tiên vang vọng: “Tại sao không ngẩng đầu nhìn ta?”

Thời gian qua, ta đã không còn sự nhiệt tình ban đầu với vị mỹ nam tử này nữa.

Vô Trầm Thượng Tiên tiếp lời: “Nếu ta không nói, chẳng lẽ nàng định ra đi không chút do dự sao?”

Ta vẫn giữ im lặng.

Phía sau lưng vọng lại tiếng cười khẽ: “Ta hiểu rồi.”

Chỉ trong giây lát, một luồng sức mạnh đẩy ta vào lòng Vô Trầm Thượng Tiên. Y siết chặt eo ta rồi dần ấn ta xuống chiếc sập mềm.

Khi nhìn rõ người trước mặt, ta bàng hoàng.

Vị Thượng Tiên ngày nào với dung mạo lạnh nhạt, ánh mắt vô cảm, giờ đây ánh lên hơi ấm, khiến ta bất giác nhớ đến Nam Cung Huyên, nước mắt lập tức vỡ òa.

Nam nhân lấy đầu ngón tay lau lệ nơi khóe mắt ta, cười bất đắc dĩ: “Hóa ra phu nhân thích kiểu mạnh mẽ, vậy thì phu quân ta đành phải cố gắng để thỏa mãn thôi. Nói xem, muốn bịt mắt, hay… trói lại?”

Ta vẫn ngẩn ngơ nhìn y.

Người đàn ông trước mắt vốn thanh quý thoát tục bỗng thay đổi giọng nói giống Nhiếp Chính Vương: “Hay nói… thử cả hai xem, hửm?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận