Một làn gió lạnh lùa qua mặt, lạnh đến nỗi ta run rẩy, lom khom giữ chặt vạt áo, nhìn người ấy mờ nhạt.
“Ngươi làm gì mà giật rượu của ta, còn bày vẻ mặt hung dữ vậy?”
Ta không nhìn rõ mặt người đó, chỉ nhận ra hắn đang tức giận đến mức nhíu mày.
Người ấy hừ một tiếng, đặt mạnh vò rượu lên bàn đá: “Ta lại muốn hỏi nàng, một đêm uống hết ba vò rượu, có chuyện buồn gì à?”
Ồ, hóa ra là đến thay Tiểu Lạc đó à.
Trên đời còn nhiều người tốt biết bao.
Ta bỗng tỉnh táo hẳn, kéo người ấy ngồi xuống mời cùng uống rượu.
Hắn tự rót đầy một chén, chỉ đưa cho ta một chén rỗng.
Ta: “...”
Ta vừa định nổi nóng thì hắn nói: “Nói đi.”
Ta lập tức gạt chuyện chén rượu không có rượu sang một bên, đặt câu hỏi mà ta vừa hỏi Tiểu Lạc lại.
Người ấy im lặng một lúc, nói: “Lại có người dung mạo ngang ngửa ta sao?”
Ta giận dữ nói: “Đó là trọng điểm ư!”
Người ấy khẽ ho, hỏi: “Vậy còn ngươi, ngươi chọn thế nào?”
Bị hỏi ngược, ta ôm đầu đau đớn nói: “Ta không biết…”
Ta rối rắm rất lâu, người ấy vẫn im lặng chờ câu trả lời của ta rất kiên nhẫn.
Nhưng ta say tới mức đầu óc hoàn toàn hỗn độn, càng nghĩ càng buồn ngủ.
Cuối cùng khi sắp ngủ thiếp đi, người ấy cúi xuống ôm lấy ta rồi nhấc lên trong lòng.
Tiếng cười kèm lồng n.g.ự.c rung động vọng vào tai: “Hay là để ta giúp nàng chọn.”
Chuyện sau đó, ta chẳng còn nhớ gì nữa.
13
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu ta như búa bổ.
Nha hoàn đỡ dậy, rót cho ta một chén canh giải rượu, mới đỡ phần nào.
Ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã bị nha hoàn kéo về phía bàn trang điểm.
Sau bình phong treo một bộ y phục mới thêu thùa tinh xảo, vô cùng hoa lệ.
“Cái này là gì?”
Nha hoàn vui mừng ấn ta ngồi xuống ghế, không nói câu nào, bắt đầu vẽ mày điểm phấn cho ta, làm cho ta trông đoan trang hơn rất nhiều so với bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-than-bi-de-ban-the-vo-le/chuong-8-phan-than-bi-de-ban-the-vo-le.html.]
Nàng nói: “Chúc mừng tiểu thư, từ nay nô tỳ phải đổi cách gọi sang phu nhân rồi.”
Ta chỉ vào bản thân: “Hả?”
Nàng gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu thư và Chủ thượng, nào, nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thư mặc y phục.”
Ta bị tin tức này đánh choáng váng, tưởng mình còn đang trong mộng.
Khi bước ra khỏi tẩm thất, thấy những chiếc rương gỗ sơn hồng bày đầy đại sảnh, ta mới tỉnh táo lại hoàn toàn.
“Dù vậy, liệu chuyện này có hơi đột ngột không?”
Tại sao Nhiếp Chính Vương lại đột ngột muốn thành hôn với ta?
Phải chăng đầu óc hắn hỏng rồi?
Ta hoàn toàn không nhớ đêm qua sau khi say rượu đã thổ lộ tình cảm, ta cứ mơ hồ mà thành thân với hắn.
Ngay tối đó, khi hắn chuẩn bị vén khăn che đầu của ta, ta búng một luồng linh lực vào huyệt ma của hắn, quay tay ấn hắn xuống giường, hai tay hắn bị ta buộc chặt bằng dây đỏ cố định trên đỉnh đầu.
Ta vứt chiếc khăn che đầu đi, véo cằm Nhiếp Chính Vương dò hỏi: “Chủ thượng, lẽ nào đây lại là việc chỉ có ta mới giúp được?”
“Sao không thương lượng với ta trước đã?”
Hắn khẽ nhướn mày, hỏi lại: “Chuyện đêm qua, nàng thật sự không nhớ sao?”
Ta suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Ta chỉ nhớ mình say rượu, chuyện này có liên quan gì đến việc ta uống rượu sao?”
Trong mắt hắn thoáng nét gian xảo, kéo dài tiếng thở dài: “Đêm qua nàng mới nói lòng thích ta, muốn cùng ta trọn đời một đôi, hôm nay lại quên mất, ta còn tưởng đó là lời thật lòng khi say rượu, kết quả chỉ là ta nghĩ nhiều thôi.”
Tối hôm đó ta thực sự mượn rượu giải sầu vì không biết chọn ai, nhưng hoàn toàn không nhớ mình đã làm chuyện ấy như lời hắn nói.
Hắn chủ động mở cửa để ta vào, hẳn điều này cũng ngầm nói rằng hắn có tình với ta phải không?
Chớp mắt phân thần, ta đã bị Nhiếp Chính Vương lật ngược thế cờ, đè dưới thân.
Hai tay bị hắn trói chặt trên đỉnh đầu bằng sợi dây đỏ lúc trước, khí tức dày đặc lan tỏa, khiến ta nóng ran khắp người.
Thần nhan hắn chỉ cách ta trong gang tấc, dường như đã xé bỏ hết thứ ngụy trang, sự điên cuồng và dục vọng chôn giấu trong đáy mắt vẫn không ngừng dâng trào.
Ta bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, vẫn ngẩng thẳng lưng quật cường, hỏi một câu mong được trả lời: “Được rồi, ta thừa nhận bản thân thích ngươi, còn ngươi, có đồng ý với ta, hai bên tự nguyện không?”
Nhiếp Chính Vương yết hầu khẽ động, nghiêng người tiến gần, hơi thở nóng bỏng lướt qua tai ta, giọng nói trầm thấp thỏ thẻ: “Đương nhiên rồi, phu nhân.”
Giây lát sau, hơi thở trong miệng ta bị hắn chiếm đoạt sạch, ý thức còn lại cũng tan biến dưới sự trêu chọc của hắn.
Cho đến lúc trước mắt phủ kín sắc đỏ, ta thở hổn hển hỏi: “Đây là gì vậy?”
Nhiếp Chính Vương vừa cắn tai ta vừa đáp: “Khăn đỏ, phu nhân không phải muốn thử trò vui bịt mắt sao? Thời điểm này thật sự rất thích hợp.”
“Ừm… Nam Cung Huyên! Ngươi rõ ràng biết ta chẳng muốn trò vui kiểu đó! Ngươi…”