Ta giảm nhẹ động tác, còn thi triển pháp thuật giúp hắn bớt đau.
Khi băng gạc xong, tay ta run rẩy dữ dội.
Hắn phát hiện, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, giọng khàn: "Nàng vất vả rồi. Ta không muốn chuyện này lan rộng, chỉ nghĩ đến nàng thôi."
Hơi ấm bàn tay hắn lan tỏa, đầu ngón tay ta dần ấm lên.
Ta chớp mắt khô, khẽ đáp: "Ừm."
Ngắm kỹ vết thương, vài vết sẹo nhạt thu hút ta.
Không chỉ một vết.
Có vết nối dài từ vai trái xuống ngực, cùng những vết chồng chéo trên lưng, nếu không nhìn kỹ khó thấy.
Hắn đã trải qua những gì?
Ta vuốt ve run rẩy, không nói nên lời.
Hắn rũ mi, nhìn động tác ta, trầm ngâm rồi nói: "Vết này, lúc nhỏ không chịu làm ngựa cho nhị ca, bị huynh dùng chủy thủ đâm."
Hắn nắm tay ta đặt lên vết sẹo ngực: "Vết này là khi ta dẫn binh chinh chiến sáu năm trước. Người Bắc Hoang thiện chiến, đao bọn họ sắc bén xuyên giáp. Năm đó ta bị chủ tướng Bắc Hoang đẩy ngã khỏi lưng ngựa, suýt c.h.ế.t sa trường. Nhờ huynh đệ kề vai sát cánh cứu sống, ta mới còn được hôm nay."
Hắn hơi cúi người, lộ những vết sẹo nhỏ li ti dày đặc trên lưng: "Những vết này là roi có gai do nương ta quất từng nhát. Bà ấy hận ta không biết lấy lòng phụ hoàng, hận ta không khiến ánh mắt phụ hoàng đổ dồn mẫu tử chúng ta, nên ngày ngày phòng không chiếc bóng, không ngẩng đầu trước các phi tần khác."
Ta im lặng vuốt ve, nội tâm dội sóng.
Hắn dường như nhận ra, không kể lai lịch các vết sẹo khác mà nắm tay ta, ngón cái nhẹ xoa như an ủi:
"Còn những vết khác, nếu nàng muốn biết, ta sẽ kể sau, được không?"
Ta nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay hắn, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, hai ánh mắt ấy chạm nhau: “Được thôi.”
Đôi mắt phượng đầy tình cảm của hắn khẽ cong theo câu trả lời của ta, trong ánh đồng tử màu hổ phách nhạt ấy lóe lên một tia sáng lung linh.
Chỉ một cái nhìn ấy thôi, đã đủ làm trái tim ta đập loạn nhịp.
10
Sau đêm ấy, mối quan hệ giữa ta và Nhiếp Chính Vương trở nên ấm áp hơn hẳn.
Không chỉ quan hệ, mà ngay cả thân nhiệt cũng tăng lên rõ rệt.
Mỗi lần ta ôm hộp thuốc đến thay băng cho hắn, hắn đều chủ động cởi trần nửa người trên, ngồi yên chờ ta chăm sóc vết thương.
Khi thoa thuốc, cơ bắp dưới tay ta như giật nhẹ mỗi lần tiếp xúc, khiến ta nghi ngờ liệu đó có phải là sự cố ý của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-than-bi-de-ban-the-vo-le/chuong-6-phan-than-bi-de-ban-the-vo-le.html.]
Thoa xong thuốc, hắn lại viện cớ những vết thương cũ bỗng nhiên ngứa ngáy, muốn ta bôi thuốc trị sẹo lên từng vết sẹo đó.
Sau một hồi “giày vò” ấy, lưng ta ướt đẫm mồ hôi vì sờ mó liên tục, còn Nhiếp Chính Vương mặc dù ngồi thẳng, cũng nóng bừng cả người, ửng lên một lớp đỏ nhạt.
Hắn thi thoảng sẽ ở lại dùng bữa tối cùng ta, nhưng phần lớn thời gian đều vắng mặt ở phủ, bởi bận rộn với công việc triều chính.
Ta tranh thủ những lúc rảnh rỗi này quay về Cửu Trọng Thiên tham gia tiệc bàn đào.
Thuở trước, ta đều hăng hái ôm mấy trăm viên Ích linh đan đích thân giao cho Vô Trầm Thượng Tiên tại yến tiệc.
Chuyện ta thầm mến Vô Trầm Thượng Tiên, cả Cửu Thiên cảnh chẳng ai là không hay.
Vì thế, khi phát đan dược, luôn có vài vị Thượng Tiên trêu chọc ta về chuyện ấy.
Mỗi lần như thế, y vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mắt lạnh như băng, không nói gì cả: “Không thể nói bừa bãi để vô cớ làm tổn hại thanh danh người khác.”
Rồi sau đó, y tỏ ra hòa nhã, nhìn ta ôn tồn xin lỗi: “Bọn họ ăn nói thiếu kiêng nể, Ôn Lê tiên tử đừng để ý.”
Thật ra từ đầu ta đã rất rõ.
Một nhân vật thanh phong tề nguyệt như vậy, chính là sự tồn tại mà một Dược Tiên bé nhỏ như ta khó lòng chạm tới.
Y cách ta quá xa, dù ta có dốc hết tâm sức đứng ngay trước mặt y, chỉ một ánh mắt vô cảm cũng khiến khoảng cách giữa chúng ta xa như muôn trùng núi biển.
Hoa tươi chỉ thực sự đẹp khi nở trên đỉnh núi cao.
So với y, Nhiếp Chính Vương ở nhân gian vẫn sinh động, gần gũi hơn đôi chút.
Không biết lúc này hắn đã về phủ chưa.
Ta gác công việc phát đan dược sang một bên, chống tay lên án thư, ngẩn người suy ngẫm, đầu óc đầy những chuyện trần thế, đến nỗi không nhận ra lúc nào Vô Trầm Thượng Tiên đã đứng trước mặt.
Mãi đến khi Lão Dược Tiên bên cạnh nhéo vai ta một cái, ta mới hoàn hồn.
Dù đã quyết định không ôm ấp những suy nghĩ viển vông về Vô Trầm Thượng Tiên, nhưng khi đối diện với đôi mắt nhạt màu như gợn sóng nước của y, ta vẫn cảm thấy căng thẳng.
“Thượng tiên có việc gì tìm tiểu tiên sao?”
Ta vừa hỏi dứt lời thì lão già cầm luôn chiếc ấm ngọc trên án thờ, đi tìm bạn già uống rượu mất rồi.
Chỉ còn lại ta và Vô Trầm Thượng Tiên, bốn mắt nhìn nhau không lời.
Trước đây toàn là ta chủ động tìm đến y, lần này Vô Trầm Thượng Tiên phá lệ, chủ động khiến ta hết sức khó hiểu.
Nếu ta nhớ không nhầm, gần đây chưa hề có chuyện trêu chọc y nữa mà?