Ở Nhờ Nhà Bạn Thân

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vất vả lắm cuối cùng cũng đến lúc tan ca.

Vừa đến giờ, tôi đã chạy như bay ra khỏi công ty.

Thậm chí còn nhanh hơn lúc tôi thi chạy một trăm mét.

Ai ngờ khi đứng dưới tòa nhà công ty mới phát hiện trời đang mưa, mưa rất lớn, mà dù của tôi đang ở trên lầu.

Buổi sáng khi tôi ra ngoài trời âm u, có dự báo có mưa, cho nên tôi mang theo dù. Nhưng đúng lúc tôi tan ca quá vội, đặt trên bàn làm việc quên cầm theo.

Có nên đi lên lấy dù không? Hay là chờ đồng nghiệp, một hồi dùng ké dù của bọn họ đi đến trạm tàu điện là được.

Nhưng cho dù đi ké đến trạm tàu điện ngầm, lúc ra khỏi trạm tàu thì phải làm sao đây? Hơn nữa, không có đồng nghiệp nào ở chung chung cư cả.

Ngay lúc tôi đang ủ rũ suy nghĩ có nên chơi sang gọi xe về nhà không, đồng nghiệp cùng nhóm đi đến trước mặt tôi.

"Ngôn Tây, sao hôm nay cậu chạy nhanh như thế?"

"Đồng nghiệp Tiểu Tình, vì dùng ké dù chứ sao."

Tôi thấy cô ấy bung dù lên, mặt dày đi qua đó.

Tôi thầm nghĩ dùng ké dù của cô ấy đi đến trạm tàu điện ngầm, chắc lúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm thì mưa có thể nhỏ hơn. Vậy tôi có thể chạy về nhà rồi, dù sao cũng không xa.

"Dùng ké dù tôi làm gì? Chẳng phải cậu có sếp Hạ à?"

Đồng nghiệp nhìn tôi với vẻ mập mờ.

"Tôi và anh ấy không có quan hệ... Chuyện buổi sáng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!"

Tôi liên tục nhấn mạnh, kết quả cô ấy vẫn không tin.

"Được rồi..."

Chữ "Rồi" kia còn chưa nói xong, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói thu hút dễ nghe đang gọi tên tôi.

"Đông Ngôn Tây."

Giọng nói của anh hay như vậy, nghe rất em tai, giọng điệu như đang nói với đồng nghiệp bên cạnh tôi: Tôi và anh có quan hệ.

Anh đi tới, cúi đầu nhìn tôi, nói thêm: "Sao chạy nhanh như vậy, dù cũng không cầm."

Tôi toang rồi! Lần này cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Đồng nghiệp híp mắt, đưa khuỷu tay khẽ đụng vào tôi, nói bên tai tôi: "Hay lắm, còn không thừa nhận."

"Tôi đi trước đây, sếp Hạ, tạm biệt."

Đồng nghiệp vốn không nghe tôi giải thích, nói xong chạy như một làn khói. Dáng vẻ này giống như mình chạy chậm sẽ trở thành bóng đèn sáng trưng.

Sau khi đồng nghiệp rời đi, Hạ Giác mới mở miệng nói: "Sau khi tan ca đi ngang qua văn phòng, thấy em không mang dù nên ghé vào lấy."

Tôi cúi đầu nhìn xem, thấy anh đang cầm dù của tôi trên tay.

Nhưng vì sao ban nãy anh lại không nói? Có biết như thế này rất dễ khiến người ta hiểu lầm không!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/o-nho-nha-ban-than-dxcs/chuong-6.html.]

"Đi thôi!"

Đương nhiên anh không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nhích mấy bước đến gần tôi.

"Ừm... Anh còn phải tăng ca đúng không, vậy đưa dù cho tôi, tôi về trước."

Tôi đưa tay muốn lấy lại dù của mình.

"Hôm nay không tăng ca, xe của tôi đỗ ở tầng hầm, tôi thuận đường chở em về."

"Ha ha, không cần, chúng ta không thuận đường, tôi đi tàu điện ngầm về là được rồi."

Tôi đưa tay ra muốn lấy dù lần nữa.

Anh giấu dù ở sau lưng, chân thành nói: "Đường 225 Tây Phong, chung cư Minh Đô, tôi cũng ở đó."

Tôi: "..."

Ngay cả chuyện tôi ở đâu anh cũng biết, vậy chắc chắn là thích tôi rồi! Ha ha ha! Tôi cảm giác mình sống lại rồi.

Mặc dù tôi mất mặt ở trước mặt anh nhiều lần, nhưng nếu như vậy anh vẫn không ghét tôi, trái lại còn thích tôi, vậy chẳng phải anh thật sự yêu tôi sao? Tôi nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy hai bộ mi bị rơi buổi sáng vẫn rất giá trị.

*

Trên xe, tôi căng thẳng không thôi, muốn tìm chủ đề để tâm sự.

Song, không biết trò chuyện gì, đành phải lên mạng tìm đáp án: Lúc ở riêng với crush nên nói chuyện gì? 

Top bình luận: Bớt nói nhiều, mau nhào qua luôn.

Tôi: "..."

Đương nhiên cũng có người cho đề nghị, ví dụ như chủ thớt kế tiếp bình luận ẩn danh: Tưởng đâu thả thính nghe mlem lắm, ai ngờ nhạt như nước ốc. Thà đừng nói còn hơn! 

Tiếp theo còn có người đề nghị, nói chủ đề đối phương cảm thấy hứng thú.

Nhưng vấn đề là tôi đâu biết anh cảm thấy hứng thú với cái gì.

Kết quả là tôi không thể làm gì khác hơn là mở Wechat nhờ sự giúp đỡ của bạn thân nhất, Quý Đồng Đồng.

Gần như cô ấy trả lời trong một giây: "Tốc độ nhanh vậy, đã lên xe rồi à!"

Tôi: "..."

Sao lời này nghe lại kì lạ như vậy?

"Tiện đường cùng nhau về nhà, anh ấy ở cùng chung cư với tớ!"

Tôi đáp.

"Vậy thì đúng dịp nhỉ, nhưng sao anh ấy biết cậu ở đâu?"

"Là anh ấy tiên tri biết tớ ở chỗ nào đấy."

Tôi kể chuyện xảy ra lúc tan ca cho Quý Đồng Đồng nghe.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận