Người tôi đụng phải không phải ai khác, chính là người buổi sáng tôi nhìn thấy muốn đội quần, giám đốc... Hạ Giác.
"Xin..."
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói xong lời xin lỗi, giọng nói dịu dàng của anh đã vang lên trước: "Đã nói phải giúp em lấy bánh kem rồi, nhất định phải đích thân đến xem thử, không sao chứ?"
"Không sao..."
Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh.
"Trở về đi, mọi người đang chờ em đấy."
Anh cũng không hỏi nhiều nữa, đưa tay vuốt tóc tôi, ôm tôi vào lòng, dẫn tôi đến phòng riêng chúng tôi tổ chức tiệc.
Tôi muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của đôi tra nam tiện nữ kia như thế nào, cuối cùng vẫn nhịn được.
Đến cửa phỏng riêng, rốt cuộc sếp Hạ cũng buông ra.
Nếu anh không buông ra, tôi cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.
"Cảm ơn..."
Tôi cúi đầu nói cảm ơn, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
"Đi vào đi."
Anh kéo cửa phòng riêng bảo tôi đi vào, trước khi đi vào, tôi lén ngẩng đầu nhìn anh.
Anh rất đẹp trai, cười lên giống như ánh nắng lúc ba giờ rưỡi chiều, ấm áp lại không nóng bỏng.
Nhưng vì sao anh lại giúp tôi? Không phải vì thích tôi chứ.
Ha ha ha ha ha! Anh ấy thích tôi thật, không thì sao lại giúp tôi? Giúp tôi thì thôi, còn đưa bánh mousse của mình cho tôi ăn.
Vì thế kết luận được: Chắc chắn anh ấy có ý với tôi? Buổi tối khi về nhà, tôi nói chuyện này với bạn thân, cô ấy nói một câu: "Đông Ngôn Tây, làm phiền cậu soi gương đi, mặt mộc, không hề có sức sống thanh xuân, vậy mà anh đẹp trai có thể thích cậu à? Tớ cảm thấy, anh ta chỉ muốn làm dịu bầu không khí, sếp mới đến muốn tăng cảm giác tồn tại, làm người tốt giúp nhân viên của mình mà thôi."
Mặc dù bạn thân nói rất có lý, nhưng tôi vẫn không phục: "Vậy vì sao anh ấy còn đưa bánh của mình cho tớ ăn."
Anh ấy lấy bánh không ăn gì mà lại đưa cho tôi ăn, không biết như vậy có lực sát thương lớn thế nào à?
"Đó là anh ta trả giá cho lời nói của mình thôi."
Nếu lúc này Quý Đồng Đồng ở trước mặt tôi, nhất định tôi sẽ xé nát miệng cô ấy!
"Đừng nên mơ mộng sếp mới của cậu nữa, cậu suy nghĩ về cậu tớ đi... Tớ cho cậu xem ảnh chụp, nói không chừng còn đẹp trai hơn sếp của cậu đấy."
"Đừng! Đừng nói nữa! Nếu nhắc đến cậu của cậu nữa, tớ sẽ quạo với cậu đấy!"
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/o-nho-nha-ban-than-dxcs/chuong-4.html.]
Vì ngày nào Quý Đồng Đồng cũng nói tôi để mặt mộc, không thích ăn diện, ngày hôm sau tôi dậy thật sớm, trang điểm xinh đẹp, còn gắn mi giả.
Tôi mất một tiếng để trang điểm, không kịp ăn sáng, chỉ có thể nhịn đói đi vào công ty.
Tôi lại gặp sếp Hạ trong thang máy.
Bây giờ là giờ cao điểm đi làm, trong thang máy chật kín chỗ. Hạ Giác đứng trong đám người, đẹp trai nổi bật nhất. Những người khác đều trở thành vật làm nền.
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, vô cùng đẹp trai.
Người như vậy có thể thích tôi sao? Hôm qua tôi mới nói khoác với bạn thân anh ấy thích tôi, hôm nay tôi lại bắt đầu sợ.
Tôi cúi đầu không dám nhìn anh thêm một chút, sợ để lộ tâm tư đáng xấu hổ của mình.
Tôi vốn đứng ở ngoài cùng, nhưng vì công ty ở tầng cao, vì nhường đường cho người đi trước nên tôi vẫn tránh bên trong, vô thức đi đến bên cạnh Hạ Giác.
"Chào sếp, sáng..."
Cuối cùng tôi cũng lấy dũng khí chào anh, kết quả anh chưa đáp lại
đột nhiên bụng kêu "Rột rột".
Tôi: "!"
Bụng chết tiệt, mới một ngày không được ăn no đã vô dụng như vậy!
"Không ăn sáng à?"
Hạ Giác nhếch môi, hỏi.
"À... Chuyện đó... Dân làm công mà, bình thường không ăn sáng đã quen rồi."
Vì nói trái lương tâm nên tôi nói rất khẽ, sợ thiên lôi nghe được đánh chết tôi.
Tôi không thể nói cho anh biết tôi đi làm nửa năm, chỉ hôm nay không ăn sáng, chỉ có bị anh nghe tiếng rột rột ở bụng.
Đương nhiên lý do tôi nói dối là hi vọng anh không nhận ra buổi sáng hôm đó ở tiệm, người bưng tào phớ ngã trước mặt anh là tôi.
"Thật à?"
Anh lạnh nhạt hỏi ngược một câu.
Tôi liên tục gật đầu: "Ừm, ừm."
Sau đó lại khách sáo hỏi: "Sếp Hạ ăn chưa?"
"Ừm, buổi sáng đã ăn tào phớ ở một cửa tiệm bánh bao, hương vị không tệ lắm."
Tôi: "..."