Nữ hoàng tài nguyên
9 (END)
Năm đó anh thấy Đàm Hú từ trong phòng tôi đi ra, ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi một câu, bởi vì trong tiềm thức của anh, anh đã phán tội tử hình cho tôi.
Anh nghĩ tôi là người như vậy.
Thậm chí cho tới bây giờ, anh cũng không hỏi tôi một câu về tình huống năm đó, anh đã tự mình quyết định hình ảnh của tôi trong mắt anh và quyết định “cứu rỗi” tôi sau khi tự đấu tranh trong lòng.
Nhưng mà có lẽ anh thật sự thích tôi, nếu không với tính cách của anh, sẽ không hiểu lầm sự kiện phát sóng trực tiếp mà tôi vẫn nghĩ về anh, sẽ không vất vả thuyết phục bản thân buông bỏ và đưa một cành ô liu cho tôi.
Điều này đối với anh mà nói, quả thật không dễ dàng.
Tôi nhìn anh, anh quay đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, bốn mắt nhìn nhau, một lát sau tôi đứng lên, sau đó nở nụ cười, tôi xa cách, lịch sự cúi đầu nhìn anh, khách khí từ chối: “Anh Lãng, trời đã khuya, không quấy rầy nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong tôi không nhìn biểu tình khiếp sợ nghi hoặc lại khó hiểu của anh, mặt không chút thay đổi lập tức rời đi.
Cho đến lúc đi tới cửa viện tôi mới quay đầu lại nhìn anh, anh ngồi một mình lẻ loi ở trên ghế dài dưới giàn nho khô héo, tôi nhếch khóe môi, người đàn ông này, lạnh lùng, thanh cao, kiêu ngạo, anh nghĩ rằng mình đúng, mình chắc chắn sẽ thành công.
Anh thích tôi nhưng không tôn trọng tôi.
Anh cho rằng đêm nay tôi sẽ cảm động nhào vào lòng anh, vì tình yêu cao thượng anh bố thí mà khóc rống lên.
“Tiêu Lộ, anh nguyện ý trở thành chống lưng mới của em.”
Ồ, không cho anh ăn chút đau khổ, anh sẽ không nhớ rõ bài học này.
7
Tập hai của chương trình giải trí, tất cả mọi người nhìn ra tôi và Lãng Diệp có gì đó không đúng.
Chỉ qua một đêm, tôi đối với anh lạnh lùng xa cách lại khách khí, anh cũng rất rõ ràng không yên lòng.
Tôi đã hoàn toàn không còn hứng thú với Chương trình, có lẽ là quá mức nặng nề, cho nên tổ đạo diễn mời Giang Tuệ đến thăm.
Giang Tuệ, người mà giới giải trí gọi là “Trưởng công chúa”, cũng là bạn gái của Trầm Huyên.
Tôi và Giang Tuệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau trong đại viện, tôi lớn hơn cô ấy hai tuổi, khi còn bé cô ấy vẫn gọi tôi là chị.
Sau đó cô ấy cũng vào giới giải trí, giống như tôi, bởi vì tài nguyên quá nhiều nên bị mắng, nhưng mà không giống với người Phật hệ như tôi, sau đó cô ấy rời khỏi giới tự mình đầu tư thành công, được cư dân mạng gọi là “Trưởng công chúa”.
Không giống với danh tiếng của mình, cô ấy tới rất khiêm tốn, nhưng mà lúc cô ấy xuất hiện trước ống kính, khung cảnh buồn tẻ trở nên sống động.
Rất nhiều ship CP của cô ấy và Thẩm Huyên, những dòng bình luận trên màn hình xẹt nhanh đến mức không nhìn rõ.
Tuy Giang Tuệ còn trẻ, nhưng tài sản, địa vị và tài nguyên đều có nên mọi người đều nhiệt tình và lịch sự với cô ấy.
Thẩm Huyên, người vốn luôn tùy hứng lười biếng lại thay đổi không quan tâm sự đời, ánh mắt dịu dàng nhìn Giang Tuệ, tuy không nhiệt tình lắm nhưng lại cảm thấy không khí xung quanh thật ngọt ngào.
Giang Tuệ đưa đồ trong tay cho Thẩm Huyên, hai người ở chung tự nhiên ăn ý, sau khi cô ấy chào hỏi xong, ánh mắt dừng ở trên người tôi, sau đó liền nở nụ cười, thân mật nói: “Chị Lộ, đã lâu không gặp.”
Tôi cũng cười với cô ấy, bình tĩnh nói: “Quả thật đã lâu rồi, sức khỏe của chú thế nào?”
Xing quanh yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, bọn họ cứ ngây ngốc nhìn chúng tôi nói chuyện không coi ai ra gì.
[Tôi không nghe lầm chứ... Chị? “Trưởng công chúa” gọi Tiêu Lộ là chị...]