Nữ hoàng tài nguyên

7

Bữa cơm ăn được một nửa, mùi thơm của khoai lang nướng tràn ngập trong không khí, tôi ăn một cách lơ đãng và nghĩ về món khoai lang nướng của mình.

Vốn dĩ, cơm nước xong tôi sẽ lấy khoai, nhưng Hà Bách Lam gọi tôi lại, nhờ tôi đi pha trà giúp anh ấy.

Anh ấy là đàn anh, lại là người lớn, nên tôi nhẫn nhịn.

Khi pha trà xong, khoai lang nướng trong bếp đã không còn.

Lương Liễu cầm trong tay một củ, Thẩm Huyên vừa cầm lên, Hà Bách Lam đột nhiên cảm khái: “Mùi vị này, hình như trở lại thời đại của chúng ta, đột nhiên có chút nhớ nhung.”

Vì thế Trầm Huyên cười cười, cầm khoai lang hào phóng đưa cho anh ấy: “Anh Hà, anh ôn lại hương vị khi ngày bé không?”

Một người khác là Lãng Diệp, anh đang dùng kìm lửa gắp khoai lang nướng thơm ngào ngạt ra, vì đang nóng, cho nên lăn trên gạch men hạ nhiệt độ, Hoa Đình Mộng đứng ở bên cạnh anh, nhìn củ khoai lang, nói: “Oa, mùi thơm quá, anh Diệp chút nữa chia em một nửa được không?”

Lãng Diệp không nói gì, Hoa Đình Mộng cúi người chuẩn bị lấy khoai, Lãng Diệp ngăn cô ta lại, lời ít ý nhiều nói: “Nóng.”

Không cần nghĩ cũng biết khu vực bình luận đã bắt đầu dậy sóng.

Tôi đứng ở một bên, một ngọn lửa vô danh dâng lên trong lòng.

Không vì cái gì khác, chỉ vì mấy củ khoai lang này, thành thật mà nói, vì mấy củ khoai mà tức giận quả thật là chuyện bé xé ra to. Thậm chí bản thân tôi cũng cảm buồn cười.

Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi những người này, lúc tôi hỏi ai cũng nói không ăn, nướng xong thì ai cũng vây quanh.

Tôi muốn nổi giận, nhưng nhìn một vòng camera, mặc niệm trong lòng: [Người khác tức giận tôi, tôi không tức giận lại, tức giận sẽ gây ra bệnh tật, không ai giúp, tức giận tổn thương gan, tổn hại tỳ, thúc đẩy sự lão hóa và khiến người ta mắc bệnh. Chi tiền chữa bệnh khiến người ta đau khổ, có bệnh trị cũng không dễ. Kẻ tiểu nhân mới so đo với người khác, mới làm bản thân mình tức giận, người quân tử tấm lòng bao la như trời đất, chứa cả chuyện tốt và chuyện xấu...]

Tôi đọc kỹ, nén giận, chuẩn bị đi đến bên cạnh bếp lò thêm chút than để tiếp tục nướng khoai...

Còn chưa đi tới, Hoa Đình Mộng gọi tôi lại, ngây thơ hỏi: “Chị Tiêu Lộ, chị muốn làm gì?”

Tôi nhìn cô ta, mặt không chút thay đổi nói: “Mọi người đều chia xong rồi, tôi chuẩn bị nướng lại một củ, thế nào, cô muốn không?”

Hoa Đình Mộng là tiểu hoa thế hệ mới, cô ta nghiêng đầu, cười ngọt ngào: “Nhưng than của bọn họ cũng có hạn thôi, trước đay chị không xem Chương trình sao? Để có một ít than này, đàn anh đã chẻ củi nửa ngày mới đổi được.”

Tôi hít sâu một hơi, đúng lúc này Lãng Diệp gọi tôi: “Tiêu Lộ!”

Tôi không khống chế được, ngữ khí không tốt lắm: “Cái gì?”

Một giây sau, toàn bộ củ khoai lang đã được bóc vỏ được đưa đến trước mặt tôi, thịt khoai vàng óng, mùi thơm xông vào mũi, còn bốc hơi nóng, có lẽ rất nóng, Lãng Diệp dùng đầu ngón tay nắm vùng còn vỏ khoai bên dưới, không ngừng đảo sang tay trái rồi lại tay phải, bàn tay dính mụi than đen sì sì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận