Nữ hoàng tài nguyên
8
Cô ta đổi thành tư thế đầu hàng, giơ hai tay lên: “Ha ha ha, đây là biểu tình gì vậy, tôi chỉ đơn giản tò mò thôi, Lãng Diệp, cô biết không? Tôi vừa ra mắt, công ty đã bảo tôi quảng bá cùng anh ta, nhưng người này quá kiêu ngạo và lạnh lùng, ghét giao tiếp, cho nên tôi có chút tò mò, tại sao anh ta lại đặc biệt đối xử tốt với một người có danh tiếng kém như cô?”
Tôi hơi bất ngờ, ở trước ống kính biểu hiện của cô ta có vẻ như vừa mới bước vào đời, lúc mới hỏi tôi lại giống như là tiểu bạch hoa ghen vì đàn ông, hiện tại ánh mắt lại trong suốt, quả thật chỉ là đơn thuần tò mò.
Cô ta bĩu môi: “Đúng vậy, tôi có chút tình cảm với Lãng Diệp, nhưng anh ta lại không thích tôi, cô có biết giới giải trí có bao nhiêu người đàn ông không? Cô biết có bao nhiêu người đàn ông thích tôi không? Tôi cũng sẽ không vì anh ta mà ở mãi một chỗ chờ anh ta, chỉ là vừa hay ở giai đoạn này anh ta có thể mang đến cho tôi ánh sáng mà thôi, không biểu hiện nỗi buồn một chút sao được?”
Tôi bật cười, nhìn cô ta, cô ta là người rất bộc trực và thú vị nên tôi trả lời cô ta: “Nói thật, tôi còn tò mò hơn cô đấy”.
Sự tò mò này khi tôi trở về phòng nhìn thấy điện thoại đạt tới đỉnh điểm, tôi nhận được Wechat của Lãng Diệp, anh hỏi tôi: [Ra ngoài ngắm sao không?]
Lúc tôi và Lãng Diệp còn là người mới thì thêm Wechat, lúc cùng quay phim chúng tôi còn nói chuyện phiếm, sau đó chỉ giới hạn trong danh sách bạn bè.
Cũng chỉ lần trước sau khi xảy ra sự cố phát sóng trực tiếp mới liên lạc, nhưng mà có lẽ cũng chỉ giới hạn trong một tin nhắn anh gửi cho tôi?
Tôi không trả lời.
Tôi cầm điện thoại, cảm thấy vẫn nên trực tiếp hỏi rõ ràng thì tốt hơn, cho nên hỏi: “Camera?”
Anh trả lời rất nhanh: “Không có.”
Tôi biết có lẽ anh đã giải quyết xong, đoàn làm phim sẽ không đến mức không nể mặt anh, tôi mặc thêm một bộ quần áo dày, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Chỗ ngắm sao là ở trong hậu viện, trong viện vốn có một giàn nho rất lớn, nhưng bây giờ gió thu thổi qua, lá cây đều sắp rụng hết, chỉ còn lại có dây leo trơ trọi trên giàn.
Xung quanh im ắng, không có ai, Lãng Diệp ngồi trên ghế dài dưới giàn nho, đang chờ tôi.
Tôi đi tới ngồi bên cạnh anh, anh nghe thấy động tĩnh nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó đưa một cái bình giữ nhiệt, nói: “Nước ấm, tối nay hơi lạnh, ly mới.”
Tôi cúi đầu nhìn cái ly kia, không nhận, dừng một chút, ánh mắt mới một lần nữa trở lại trên mặt anh, tôi hỏi: “Tôi không hiểu.”
Một câu nói rất ngắn gọn, cũng không đầu không đuôi.