Nữ chính mang ADN tới, khẳng định mình là thiên kim thật
Chương 7
Bất ngờ, điện thoại của Biển Lâm reo lên. Hắn bật loa ngoài, đặt điện thoại ngay trước mặt chúng tôi.
“Tần lão gia, ông đã suy nghĩ kỹ chưa? Hai cô cháu gái, ông chỉ được chọn một thôi.”
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời thì bên cạnh tôi, Tống Duyệt đã khóc lóc cầu cứu: “Ông nội, cứu con! Con sợ lắm!”
“Kiêu Dương đâu?” Giọng ông nội mang theo sự giận dữ không thể kìm nén.
“Ông nội.” Tôi khẽ đáp, liếc nhìn Biển Lâm rồi mở miệng.
“Biển Lâm, cả hai cháu gái của tôi, tôi đều muốn. Đừng làm tổn thương họ. Anh cần gì, tôi có thể đáp ứng.” Ông nội tôi thở phào nhẹ nhõm, dường như sẵn sàng thỏa hiệp.
“Tần lão gia, tham lam quá cũng không tốt. Chọn một người đi. Người còn lại, tôi sẽ giúp ông ‘xử lý’.” Biển Lâm cười lạnh, không hề d.a.o động.
“Biển Lâm! Nhà họ Tần chưa bao giờ làm gì có lỗi với anh!” Ông nội phẫn nộ quát lên.
“Nhà họ Tần thiếu tôi hai mạng người! Nếu không chọn, tôi sẽ lấy cả hai mạng để bù lại!” Hắn cúp máy, không thèm nhìn vào điện thoại nữa.
Hắn quay lại, ánh mắt đầy hận thù hướng về phía tôi và Tống Duyệt.
“Trước khi chết, còn gì muốn nói không?”
“Đừng g.i.ế.c tôi! Đừng g.i.ế.c tôi!” Lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề sát mặt Tống Duyệt, cắt qua da cô ta, m.á.u tươi chảy xuống. Sợ hãi bao trùm, cô ta co rúm lại, kế hoạch gì đó sớm đã bị ném ra sau đầu.
“Còn cô thì sao, Tần tiểu thư?” Biển Lâm nhếch mép, ánh đao chĩa thẳng vào tôi.
“Muốn làm người tốt.” Tôi nhún vai, nói một câu như đùa.
Trước khi hắn kịp cười nhạo, cánh cửa đột ngột bị phá tung. Một nhóm người xông vào, nhanh chóng khống chế hắn, ấn chặt xuống đất.
“Đồ hèn! Đáng khinh!” Biển Lâm gầm lên, bị đè chặt đến mức không thể nhúc nhích. Ánh mắt hắn vẫn đầy thù hận, như thể muốn xé xác tôi ra.
---
“Kiêu Dương! Em không sao chứ?” Tần Triệt lao đến, cởi dây trói trên người tôi, vội vàng kiểm tra khắp người tôi.
“Tôi không sao, đi xem Tống Duyệt đi, cô ta có vẻ không ổn.” Tôi nhìn sang Tống Duyệt, lúc này đã rơi vào trạng thái hoảng loạn, không ngừng la hét mỗi khi có ai đó đến gần.
Biển Lâm đã bị bắt. Hóa ra, hắn luôn ôm hận nhà họ Tần vì bị sa thải, không thể trả nợ cờ bạc. Vợ và con gái hắn c.h.ế.t trong tay chủ nợ, nhưng hắn không tự trách mình mà lại đổ lỗi lên nhà họ Tần.