Nữ chính mang ADN tới, khẳng định mình là thiên kim thật
Chương 1
Hôm đó, khi Tống Duyệt mang bản xét nghiệm ADN tới, nhà họ Tần đang tổ chức buổi họp mặt định kỳ hàng tháng.
Với vẻ mặt đầy ấm ức, cô ta lên tiếng buộc tội tôi:
“Tôi mới là con gái ruột của nhà họ Tần, còn cô ta chỉ là kẻ giả mạo chiếm vị trí không thuộc về mình.”
Cả căn phòng chìm trong im lặng, không khí không hề náo nhiệt như Tống Duyệt mong đợi.
“Đây là bằng chứng, tôi mới thực sự là con gái nhà họ Tần.” – Tống Duyệt sốt ruột đặt tập tài liệu ADN lên bàn, nhưng không một ai thèm chạm tay vào nó.
Người ông đáng kính của nhà họ Tần không nói một lời, những người khác cũng lặng thinh.
Cho đến khi cô ta gần như không chịu nổi áp lực này, ông cụ mới hờ hững liếc qua tập tài liệu rồi gật đầu.
Lúc ấy, những người trong gia đình mới lần lượt lên tiếng:
“Duyệt Duyệt phải không? Trở về là tốt rồi.”
Gương mặt cô ta vừa lóe lên vẻ cảm động đã lập tức đông cứng. Mọi chuyện không hề diễn ra như cô ta dự tính.
Không ai hỏi han cô ta đã chịu khổ thế nào, cũng chẳng có lời an ủi hay thăm hỏi. Thậm chí, không một ai đề cập đến chuyện xử lý tôi – người được cho là “thiên kim giả mạo.”
“Ông nội, là cô ta đã cướp đi thân phận của con, khiến con phải lưu lạc bên ngoài chịu bao khổ sở!” Tống Duyệt đứng bật dậy, chỉ thẳng vào tôi, ánh mắt đầy căm phẫn.
Cô ta tự tin vì dòng m.á.u của nhà họ Tần đang chảy trong người mình.
Nhưng ông nội vẫn không lên tiếng, thậm chí còn chẳng buồn nhấc mí mắt nhìn cô ta. Những người khác trong nhà càng không ai tỏ ý phụ họa.
Ngay cả cha mẹ ruột của cô ta cũng chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, không hỉ, không bi.
“Đưa Tống tiểu thư ra ngoài.” Anh trai tôi, Tần Triệt, đột nhiên lên tiếng, giọng nói không hề che giấu sự chán ghét.
Ngay lập tức, có người tiến tới mời cô ta rời đi.
“Dựa vào cái gì? Người đáng phải rời đi là cô ta!” Tống Duyệt hét lên. Nhưng không ai đáp lại.
Cô ta quét mắt nhìn quanh, nhận ra không một ai trong gia đình này đứng về phía mình.
Mỗi người đều toát lên phong thái tự tin, đĩnh đạc, khác biệt hoàn toàn với vẻ hoang mang, chật vật của cô ta kể cả tôi, người mà cô ta gọi là “thiên kim giả mạo.”
Cô ta định nói thêm điều gì đó, nhưng chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của tôi đã đủ khiến cô ta im bặt.