Nữ chính mang ADN tới, khẳng định mình là thiên kim thật

Chương 3

Tôi đứng trong phòng, nhìn qua cửa sổ thấy dáng vẻ tự do của cô ta, lòng bỗng dâng lên chút ghen tị không tên.

“Kiêu Dương, đến lượt con đi.” Giọng nói trầm ổn của ông cụ vang lên, kéo tôi trở về thực tại. Nhìn bàn cờ trước mặt, tôi cầm quân cờ trắng trong tay, chậm chạp không đặt xuống.

Không còn nước đi nào. Đây là một ván cờ bế tắc.

“Con thua rồi.” Tôi khàn giọng nói, tất cả cảm xúc dường như không thể giấu nổi dưới ánh mắt sắc bén của ông.

“Kiêu Dương, con không giống người khác. Từ ngày ta đưa con về bên mình, con phải biết rõ điều đó.” Thấy tôi không tập trung, ông cũng không còn hứng thú chơi thêm.

“Con hiểu.” Tôi đáp, giọng trầm mặc.

“Người ta chọn làm người thừa kế nhà họ Tần chỉ có con. Con phải gánh vác danh dự của cả gia tộc này.” Ông nhàn nhạt buông một câu, như để khẳng định mọi điều.

“Nhưng con không phải m.á.u mủ nhà họ Tần, ông cũng biết điều đó.” Tôi ngẩng đầu lên, giọng nói lẫn chút mơ hồ và khó hiểu.

Mỗi khi bị chất vấn bởi người khác, tôi đều tự tin đáp trả. Nhưng sâu thẳm trong lòng, nỗi bất an ấy chưa từng nguôi.

“Trước đây, ta cũng nghĩ huyết thống là điều quan trọng nhất. Nhưng Kiêu Dương, ta nhận ra mình đã sai.” Ông nhìn tôi sâu sắc, ánh mắt dường như xuyên qua tôi để nhìn về một ký ức nào đó.

Cuộc trò chuyện kết thúc, ông rời đi, để lại tôi ngồi lặng người hồi lâu.

Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu được tại sao ông lại nói như vậy.

Thực ra, tôi đã sớm biết mình không phải m.á.u mủ nhà họ Tần. Hoặc phải nói rằng, ông nội còn biết chuyện này sớm hơn tôi.

Khi tôi vẫn còn ngây thơ không hay biết gì, ông từng chính miệng nói với tôi. Ông thậm chí đã đưa tôi đi gặp cha mẹ ruột của mình, và cả cô bé bị trao nhầm năm xưa – Tống Duyệt.

Nhưng khác với những trường hợp nhầm lẫn thông thường, cha mẹ ruột của tôi cũng là người trong hào môn thế gia. Họ dành cho Tống Duyệt rất nhiều yêu thương, trong khi tôi – cô con gái xuất hiện giữa chừng, lại bị xem như người xa lạ.

Ngoài mối liên hệ huyết thống, giữa chúng tôi chẳng có gì chung cả. Tình cảm là thứ phải được bồi đắp qua năm tháng, nhưng họ chỉ dành nó cho Tống Duyệt – cô bé họ đã nuôi nấng, chăm sóc suốt nhiều năm.

Tôi không biết ông nội đã đạt được thỏa thuận gì với gia đình ấy, nhưng thân phận của tôi và Tống Duyệt vẫn không thay đổi. Bí mật này chỉ ông và tôi biết, không ai khác trong nhà họ Tần hay nhà họ Tống phát hiện ra.

Lúc còn nhỏ, ông thường lén đưa tôi đến nhà họ Tống. Tôi và Tống Duyệt đã quen biết nhau từ lúc ấy. Mỗi lần tôi ở bên cạnh cô ta, ông đều dùng ánh mắt phức tạp khó đoán để nhìn chúng tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận