Những Mẩu Chuyện Vô Tri

Truyện 4. Công chúa cùng ta học nấu ăn nào.

1.

Ta chậm rãi nói: "Bản cung là một vị công chúa tay dính đầy máu..."

Bùi Việt nói: "Công chúa, tiết canh vịt người nghiền nát thế này thì còn ăn sao được nữa?"

Hắn có khuôn mặt tuấn tú như trăng sáng, giọng điệu khiển trách ta cũng nhẹ nhàng, đúng là người tốt tính.

Ta tò mò hỏi: "Thầy Bùi, sao thầy không giận?"

Bùi Việt thở dài: "Không còn cách nào khác, Hoàng thượng trả quá nhiều tiền."

Ta: "..."

2.

Ta từng là một vị công chúa vô lo vô nghĩ, cho đến buổi tiệc mùa xuân ba năm trước, ta đã phải lòng Đường tướng Đường Thanh Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên và bắt đầu trở thành một vị công chúa đầy lo âu.

Ta hỏi Đường Thanh Phong thích kiểu người như thế nào, hắn nói thích kiểu người vừa vào được phòng khách vừa xuống được nhà bếp.

Ta bèn cầu xin phụ hoàng tìm cho ta đầu bếp giỏi nhất thiên hạ để dạy ta nấu ăn.

Bùi Việt gần đây vừa được phụ hoàng bỏ ra số tiền lớn đào từ Vọng Giang Lâu về, ngày đầu gặp mặt, hắn khá nghi hoặc hỏi ta: "Xét theo bảng xếp hạng trong nước, thần cũng chỉ được coi là đầu bếp đứng thứ bảy toàn quốc, sao không mời những người xếp hạng cao hơn?"

Ta nói ngắn gọn: "Sáu người đầu tiên đều bị chọc tức bỏ đi rồi."

Ta và Bùi Việt rơi vào im lặng.

3.

Lượt của ta:

Ta nói: "Thầy Bùi, nghe nói kỹ năng nấu nướng của thầy vốn nằm ngoài top mười, nhưng gần đây lại có xu hướng tăng vọt..."

Bùi Việt nói: "À, nghe nói trong cung đang tuyển người, thần thức suốt đêm cày top, vác d.a.o bếp đi khắp nơi tìm tiền bối solo."

Ta thăm dò: "Nhìn thầy hơi quen mặt."

Bùi Việt ngẩn ra một lúc, rồi nói: "Công chúa còn nhớ..."

Ta hỏi: "Nhớ gì?"

Hắn dường như có chút thất vọng: "Không có gì. Người đẹp luôn đẹp một cách quen thuộc, người xấu luôn xấu một cách khác nhau."

Đến đây, ta đã có nhận thức sơ bộ về vị thầy mới này: Độc miệng và tài giỏi.

4.

Lượt của Bùi Việt:

Hắn hỏi: "Tay nghề nấu nướng của công chúa thế nào?"

Ta đáp: "Món ăn bản cung làm, khiến nam nhân trầm mặc, nữ nhi rơi lệ."

Hắn nói: "Ồ? Chắc hẳn là món ăn hiếm có khó tìm..."

Ta nói: "Rồi họ đều nôn hết."

Hắn nói: "Thật... thật lợi hại."

Ta nói: "Thầy quá khen."

Đến đây, Bùi Việt đã có nhận thức sơ bộ về ta: Lạc quan và tự tin.

5.

Từ những ngày sau đó, mỗi khi nhớ lại lần đầu gặp ta, Bùi Việt đều không quên nỗi sợ hãi từng bị tay nghề nấu nướng của ta chi phối.

Cũng nên hiểu rằng con đường làm thầy của hắn còn lắm chông gai.

6.

Bùi Việt nói, nên kiểm tra trình độ của ta, mới hiểu được trình độ nấu ăn của ta, từ đó lên kế hoạch giảng dạy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận