Những Mẩu Chuyện Vô Tri
Truyện 1. Nhị hoàng tử không muốn làm Thái tử.
01
Thái tử còn chưa định, đã định trước Thái tử phi.
Phụ hoàng phán: “Hoàng tử nào muốn cưới Thái tử phi sau một năm nữa, hãy tự giác bước lên trước ba bước.”
Lời vừa dứt, tám vị huynh đệ bên cạnh ta đã nhanh như chớp đồng loạt lùi về sau ba bước.
Ta đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác.
Đợi, đợi đã, đâu có nói là được lùi lại!
Phụ hoàng long nhan đại duyệt, nắm c.h.ặ.t t.a.y phải ta giơ cao, phán:
“Trẫm tuyên bố, người chiến thắng cuối cùng trong cuộc đua tranh giành ngôi vị Thái tử đã xuất hiện!”
Tám huynh đệ đứng sau lưng ta vỗ tay rào rào.
Mắt họ rưng rưng, là vì vui mừng.
Ta cũng rưng rưng, là vì sợ hãi.
02
Chỉ có kẻ tự ngược đãi bản thân mới muốn làm Hoàng đế.
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Phê tấu chương không hết, thiết triều không xong.
Làm việc quanh năm không nghỉ, còn phải bù thêm tiền.
Công việc khổ sở thế này, ai mà làm cho nổi.
Việc thường ngày của các hoàng tử chính là đùn đẩy danh hiệu Thái tử cho nhau.
Làm Thái tử, tức là đã đặt một chân lên ngai vàng.
Ước mơ không phải làm Hoàng đế lại càng xa vời.
03
Tân Thái tử phi là thiên kim tiểu thư của một thương nhân giàu có.
Vì đã quyên góp miễn phí một lượng lớn vật tư có giá trị, nên Phụ hoàng hứa sẽ đáp ứng một nguyện vọng của nàng.
Không thiếu tiền, nàng nghĩ tới nghĩ lui, bèn nói: “Vậy thì cho tiểu nữ một đối tượng đi.”
Thế là nàng được định trước là Thái tử phi.
Tân Thái tử phi Miêu Diệu Diệu vừa khóc sụt sịt vừa nghe ta giải thích xong, liền cười tươi như hoa: “Nói như vậy, không phải là do chê ta xấu xí nên không ai muốn làm Thái tử sao?”
Ta nghiêm mặt: “Đúng vậy.”
Miêu Diệu Diệu mắt sáng như sao, răng trắng như ngọc, da mịn như mỡ đông, là một mỹ nhân đúng chuẩn, chỉ là mạch não có hơi kỳ lạ.
Ta đưa nàng một chiếc khăn lụa để lau nước mắt, nàng liền dùng sức hỉ mũi vào chiếc khăn, rồi reo lên một tiếng “Hay quá!”, sau đó tung tăng bỏ đi.
04
Để nhanh chóng thoát khỏi danh hiệu Thái tử, ta phải nghĩ cách mới được.
Thế là ta đến tìm Miêu Diệu Diệu trước, bá đạo rút ra một tấm ngân phiếu:
“Đây là ngân phiếu một ngàn lượng, cầm lấy mà tiêu, chỉ cần một năm sau nàng không thành thân với ta là được.”
Diệu Diệu không nói một lời, trả lại ngân phiếu cho ta, chậm rãi lấy ra túi tiền của mình, ngón tay thon thả kẹp ra hai tờ ngân phiếu:
“Đây là hai ngân phiếu một ngàn lượng, cầm lấy mà tiêu, chỉ cần một năm sau ngài thành thân với ta là được.”
Ta nhất thời hóa đá tại chỗ.
Miêu Diệu Diệu cười tươi như hoa với ta, trong mắt ánh lên vẻ tinh ranh như một con cáo nhỏ:
“Ngài có muốn biết tại sao ta lại giàu có như vậy không?”
Ta thành thật gật đầu.
Nàng nói: “Tám vị hoàng tử khác, mỗi người cho ta một ngàn lượng, nói là chỉ cần ta thành thân với ngài là được.”
Ta hối hận rơi nước mắt: “Chết tiệt, sao ta lại không nghĩ ra chứ?”
05
Một kế không thành, lại sinh ra kế khác.
Ta quyết định giảm bớt sự hiện diện của mình trên triều đình, khiến mọi người cảm thấy ta là một Thái tử hữu danh vô thực, không làm nên trò trống gì, từ đó sẽ bị luận tội mà phế truất.
Thế là sáng hôm sau thiết triều, ta cùng tám vị hoàng tử khác cung kính cúi đầu đứng thẳng.
Phụ hoàng dõng dạc lên tiếng hỏi từ trên long ỷ:
“Giang Nam gặp nạn, dân chúng lầm than. Nay cần một hoàng tử đến vận chuyển vật tư, hoàng tử nào nguyện ý đi, hãy giơ tay ra hiệu.”
06
Ta giơ tay.
Phụ hoàng vỗ tay khen ngợi: “Tốt, hiếm khi Thái tử có lòng như vậy, ngày mai khởi hành luôn đi.”
Nghe vậy, ta quay đầu lại nói với mấy vị hoàng huynh bên cạnh:
“Có gì từ từ nói, có thể buông tay ta ra trước được không?”
Thế là bảy tám cánh tay đang giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, ép ta phải giơ tay, đồng loạt rụt lại.