Nguyệt Thị Cố Hương Minh

Chương 3

Ta tối sầm mặt mũi, cảm thấy triều đại này sớm muộn gì cũng sụp đổ.

May thay, vẫn còn chút hy vọng.

Cha chồng leo lên từ hồ nước, phun ra hai ngụm nước, cuối cùng mới mở miệng nói ra kế hoạch của mình.

Nghe nói con gái nhà Nguỵ lão tặc tuổi còn rất nhỏ, có lẽ vẫn chưa đến tuổi cập kê.

Cha chồng nói, đưa nàng vào Đông cung, xem như nhận làm con gái nuôi. Đợi nàng đến tuổi cập kê, chắc cũng đủ thời gian để tìm cách diệt trừ lão tặc ấy.

Hơn nữa, Ngụy lão tặc có rất nhiều con riêng dưới gối, vậy mà hắn vẫn nỡ lòng đưa đứa con gái chưa tròn mười mấy tuổi vào cung chịu khổ, thì chắc hẳn ở nhà hắn, nàng sống cũng chẳng sung sướng gì. Có lẽ nàng chẳng có nhiều tình cảm với lão già đó.

Đợi khi thời cơ đến, đổi cho nàng một thân phận khác, phong làm Công chúa, rồi muốn làm gì thì làm.

Cha chồng vừa dứt lời, mẹ chồng trầm mặc một lúc.

Cha chồng háo hức ghé lại gần, hỏi dò:

“Đông Châu, nàng thấy thế nào?”

Mẹ chồng chỉ nhếch môi cười lạnh:

“Sao không nói sớm hơn?”

Dứt lời, bà giơ chân đá cha chồng ngã trở lại hồ.

Cuối cùng, ta từ Thái tử phi trở thành Lương đệ.

Thật ra ta cũng không có ý kiến gì với kết quả này, thêm một đứa trẻ vào cung coi như con gái nuôi cũng không sao, chỉ cần cả nhà ta được bình an ở bên nhau.

Ngày chính thức vào Đông cung, ta nhìn chằm chằm vào cái tên khắc trên ngọc điệp của Hoàng gia: Lục Tình Phương.

Tên ta vốn là Lục Đại Nha, nhưng lễ quan bảo rằng cái tên ấy không tao nhã, vì thế ta đã lật qua mấy quyển sách mới chọn ra được cái tên này:

“Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc không m.ô.n.g vũ diệc kỳ.”

Nghe như tên của một tiểu thư kiều diễm, đoan trang, dáng tựa liễu yếu đào tơ.

Đỡ để người khác chê ta là “đô con.”

Tân triều vừa lập, triều chính bộn bề, Tiêu Hoán và cha chồng thường về trễ.

Ta và mẹ chồng cùng ngồi trong cung, nhìn nhau, thấy những cây trâm cài và trang sức được gắn trên đầu đối phương lắc lư mà không nhịn được cười.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng nặng đến nhức cả cổ.

Trong cung, mọi người gọi mẹ chồng là “Hoàng hậu nương nương,” còn gọi ta là “Lục Lương đệ.”

Mất một tháng trời, ta mới quen với cách xưng hô này.

Đông cung đại hôn.

Dẫu nói rằng đưa nữ nhi nhà họ Ngụy vào Đông cung là để nuôi nấng như nghĩa nữ, nhưng khi nhìn thấy khắp nơi tràn ngập hồng trướng, ta bỗng thấy khó thở.

Tháng này ta đã học được rất nhiều quy củ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận