Nguyệt Thị Cố Hương Minh
Chương 2
Tiếng cười nhạo mơ hồ vọng vào tai ta.
Ta siết chặt nắm tay, nhấc một khúc củi to, bước thẳng ra ngoài.
Đám cung nữ nhìn thấy, lập tức giật mình hoảng hốt.
“Ta và Tiêu Hoán đã cưới nhau từ khi còn rất trẻ, đừng nói khởi nghĩa làm Thái tử, ngay cả khi hắn chết, cũng phải chôn bên cạnh ta!”
Trước đây, khi cha chồng và Tiêu Hoán không có ở nhà, dân làng cũng thường rỉ tai bàn tán những lời khó nghe. Mỗi lần có người đến gây sự, ta đều hung hăng quát mắng, xua đuổi bọn họ đi.
Lần này, ta giận đến phát run, chỉ muốn tặng mỗi người một gậy cho hả giận.
Nhưng khi nhìn thấy các nàng run rẩy quỳ xuống cầu xin, ta lại không nỡ.
Thôi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận