Ngọc Tử Hành Không Phải Là Người Tốt
Chương 2. Ngày đầu vào cung
Khi nghe được về những tin đồn kia, Ngọc Tử Hành chỉ biết câm nín… Nàng còn có thể nói gì được chứ, bởi vì chính nàng cũng cảm thấy bọn họ nói cũng có đạo lý, không phản bác được.
Còn về chuyện làm sao Ngọc Tử Hành vừa mới vào cung đã biết được những lời đồn đại kia thì —
“Lão nô đã tiến cung bốn mươi năm có dư, nhưng tai thì vẫn còn thính lắm.”
Nữ nhân đứng trước mặt Ngọc Tử Hành, gương mặt hiền hòa, sáng sủa, là ma ma mà Thái hậu đặc biệt phái đến.
Chuyện ngôi sao chổi như Ngọc Tử Hành tiến cung khiến cho không biết bao người trong ngoài cung đều ai oán, Thái hậu làm như vậy là muốn cổ vũ nàng ư?
“Từ nay về sau, lão nô sẽ ở bên nương nương luôn ạ.”
“Tâm ý của Thái hậu, Tử Hành cảm kích muôn phần, Ung ma ma không cần phải đa lễ, ngày tháng sau này xin ma ma hãy giúp đỡ ta.”
“Ý chỉ đã truyền xuống, người nên xưng là bản cung.”
Bản cung?
“Thái hậu nương nương đã thu xếp nơi ở cho người rồi, nơi đó cách cung Càn Nguyên của Hoàng thượng và Từ Ninh cung của Thái hậu không xa cho lắm, mới tu sửa không lâu, là một chỗ khá tốt, nương nương đến đó thì sẽ là chủ vị.”
Người mẹ chồng như Thái hậu vẫn còn tồn tại ư?
Chẳng những không chê bai Ngọc Tử Hành khắc phu, còn tặng nàng vòng ngọc, tặng nàng thân phúc của người, giờ còn giúp nàng sửa sang lại nơi ở…
Người thật sự không có chút quan hệ huyết thống nào với Ngọc Tử Hành đấy chứ?
Mặc dù Ngọc Tử Hành tự tin rằng mình là một tiểu cô nương người gặp người yêu, hoa thấy hoa cười, nhưng “thứ tình yêu” này của Thái hậu thật sự có chút khác thường…
“Ung ma ma, người cứ nói, Thái hậu rốt cuộc nhìn trúng Tử Hành ở điểm nào?”
Ung ma ma cười đáp nhưng cũng không cho Ngọc Tử Hành một đáp án cụ thể, “Nương nương thật biết cách khiến người khác vui vẻ.”
3 tháng sau, Ngọc Tử Hành ngồi kiệu mà Thái hậu đặc biệt cử đến đi từ Thanh Tước Môn vào cung, đi cùng với nàng còn có tài nữ 15 tuổi, Ninh Tam Nương.