Chuyện yên ả nửa năm, đến Ngày Của Mẹ.
Tôi mua hai bộ sườn xám màu xanh coban đang thịnh hành cho mẹ ruột và mẹ chồng.
Nhân viên nói mua ba bộ giảm thêm 20%, tôi chọn thêm một váy hồng trễ vai cho mình.
Tôi đưa quà đến cho mẹ ruột trước, mẹ vui lắm:
"Đẹp đấy, mẹ chồng con chắc cũng thích. Về nhà sớm đi, hôm nay là Ngày Của Mẹ, ở nhà với mẹ chồng."
Mẹ đuổi tôi về, nói có ba rồi, không cần tôi ở lại.
Về đến nhà, vừa lấy sườn xám ra, mẹ chồng đã khó chịu:
"Cái gì đây? Kiểu dáng quê mùa, màu cũng già chát."
Bà chỉ vào túi khác:
"Tôi muốn cái này."
Tôi lấy váy hồng ra:
"Mẹ à, cái này không hợp với mẹ đâu."
"Sao mà không hợp? Cô tiếc à?"
"Mẹ thích thì cho mẹ đi." Tần Tử Dân nói rồi đưa váy cho bà.
Mẹ chồng cười tươi, thay đồ rồi bước ra xoay một vòng:
"Đẹp không con?"
Biểu cảm như con gái hỏi người yêu.
"Đẹp." Anh ta trả lời.
Nghe xong tôi nổi hết da gà. Làn da nhăn nheo có đốm tuổi mà mặc váy trễ vai, sao có thể đẹp?
"Không đẹp." Tôi bật ra.
"Mẹ à, cái váy này làm lộ hết khuyết điểm tuổi tác của mẹ."
Nghe xong, bà mặt biến sắc, dậm chân khóc chạy vào phòng.
"Sao em lại nói mẹ vậy?" Tần Tử Dân lần đầu nổi giận với tôi, rồi chạy vào phòng bà.
Một lúc sau anh quay lại, ngồi cạnh tôi, trên người đầy mùi nước hoa và mùi của mẹ anh.
Tôi né sang một bên, mùi đó làm tôi buồn nôn.
Anh không để ý, tưởng tôi giận.
"Vợ à, anh xin lỗi.
Mẹ thích váy đó thì cho bà đi. Mai anh mua cho em 2 cái, không, 3 cái, được không?"
Anh định ôm tôi thì điện thoại tôi reo – bạn thân Lâm Tử gọi.
"Lạc Lạc, bên cậu có ai không? Tần Tử Dân có ở đó không? Tớ có chuyện muốn nói."
Tôi nhìn lại, anh ta đang dọn giường.
"Cậu nói đi, anh ta không ở gần đây."
"Giờ cậu có rảnh không? Đến nhà tớ ngay đi."
"Giờ á? Trời sắp tối rồi, mai được không?"
"Giờ. Lập tức. Đừng dẫn Tần Tử Dân theo."
Lâm Tử hiếm khi nghiêm túc như vậy, tôi bắt đầu thấy lo.
"Được, tớ tới liền."
Về phòng thay đồ, tôi nói:
"Chồng à, em qua nhà Lâm Tử, không ăn tối ở nhà đâu."
Anh ôm lấy tôi:
"Vẫn giận à?"
"Lâm Tử có việc gấp, em phải đi ngay."
Nghe tôi nói thật, anh mới buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-cuoi-me-chong-xem-toi-la-tinh-dich/2.html.]
"Vậy để anh đưa em đi."
"Không cần đâu, mẹ đang không vui, anh ở lại với bà đi."
Anh gật đầu, dặn tôi cẩn thận.
Tới nhà Lâm Tử, cô ấy ấp úng:
"Cậu xem cái này... về chồng và mẹ chồng cậu.
Chuẩn bị tâm lý nhé..."
Cô mở một file video giám sát trong laptop.
"Là camera thử nghiệm đặt ở nhà cậu mấy hôm trước."
Lâm Tử làm ở công ty phát triển camera thông minh, tôi giúp cô thử sản phẩm ở phòng khách.
Tôi không nói với chồng và mẹ chồng.
Video bắt đầu, cảnh sinh hoạt thường nhật.
Nhưng đến chiều thứ Sáu tuần trước...
Mẹ chồng mặc váy ngủ hai dây của tôi, nấu canh trong bếp.
Tần Tử Dân cũng có mặt, ngồi bàn ăn, nhìn bà ta nấu.
Bà đem bát canh ra, thổi rồi đút cho anh ta ăn.
Anh ta uống một ngụm, rồi nắm tay bà ta, bà ta ngã vào lòng anh ta.
Tôi bụm miệng không dám tin.
"Canh hôm nay ngon không?"
Bà ta vòng tay qua cổ anh ta, ánh mắt đầy tình tứ.
"Ngon, em nấu gì cũng ngon."
Tần Tử Dân hôn môi bà.
"Bao giờ cô ta mới có thai? Em sốt ruột lắm rồi, không thể đợi mãi thế này. Em không muốn làm mẹ con nữa đâu."
"Sắp rồi, thời gian này con cố lắm rồi. Chờ thêm chút nữa nhé?"
Nói rồi, họ hôn nhau mãnh liệt, từ bàn ăn đến ghế sofa…
Tôi lập tức gập máy tính lại, toàn thân không thể kiểm soát mà run rẩy.
Không ngờ sau khi kết hôn, Tần Tử Dân luôn chủ động như vậy, thì ra là muốn tôi nhanh chóng mang thai?
Anh ta và “mẹ chồng” rốt cuộc có quan hệ gì? Họ đang âm mưu chuyện gì?
“Lạc Lạc, cậu không sao chứ?”
Lâm Tử nhìn tôi, trong mắt đầy lo lắng.
“Chúng ta báo với cô chú đi, để họ đứng ra làm chủ cho cậu.”
“Không được.”
Tôi vội vàng ngăn Lâm Tử lại.
“Không thể để ba mẹ mình biết được. Bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ ràng sự tình, đừng để họ lo lắng.
“Phía sau… còn đoạn nào nữa không? Họ còn nói gì khác không?”
Lâm Tử gật đầu, “Còn, cậu còn chịu được không?”
Tôi gật đầu, siết chặt nắm tay, tôi nhất định phải xem, phải biết rõ rốt cuộc họ muốn làm gì.
Laptop lại được mở ra, video tiếp tục, Tần Tử Dân và "mẹ chồng" trên ghế sofa bắt đầu làm chuyện không thể miêu tả.
Lâm Tử sợ tôi chịu không nổi nên tua nhanh đến đoạn kết.
“Mẹ chồng” tựa vào n.g.ự.c Tần Tử Dân, hơi thở dồn dập.
“Đã hơn chục năm rồi, tiếc là em không thể sinh con cho anh, vẫn phải dựa vào người khác.”
Tần Tử Dân hôn lên trán “mẹ chồng”:
“Chúng ta đã nói rồi mà, đợi Lạc Lạc sinh con xong thì nghĩ cách khiến cô ta biến mất.
“Lúc đó chúng ta sẽ nuôi đứa trẻ lớn lên, ngay cả tài sản của bố mẹ Lạc Lạc cũng sẽ là của chúng ta.”