NGÀY CỦA MẸ, CON TRAI ĐI ĂN MỪNG, BỎ MẶC TÔI CÔ ĐƠN Ở NHÀ

1

Vào đúng Ngày của Mẹ, con trai tôi vừa lĩnh được gần chục nghìn tiền lương.

 

Tôi đầy mong chờ, từ sáng đợi tới tối.

 

Kết quả, lại lướt thấy trên vòng bạn bè tấm ảnh chồng và con trai đưa mẹ chồng đi ăn mừng.

 

Tôi lỡ tay bấm một cái “thích”.

 

Con trai lập tức bùng nổ.

 

Kèm theo phong bao lì xì 8 tệ 8 hào 8, là những lời sỉ nhục:

 

"Mẹ ám chỉ gì đấy? Nghèo đến điên rồi à? Tiền là con đổ mồ hôi kiếm được, vì sao mẹ lại đòi dùng?

 

Bây giờ đưa rồi đấy, vui chưa?

 

Cầm tiền rồi cút đi, con mẹ ăn mày thối tha!"

 

Tôi thấy tủi thân, nhưng chồng và mẹ chồng lại mắng tôi làm quá lên, nói chút chuyện cỏn con mà cũng phải soi mói, bảo rằng mẹ yêu con thì không nên mong báo đáp, tôi đúng là rảnh rỗi kiếm chuyện.

 

Sau đó, khi con tiêu hết tiền, nó lại đến đòi tôi nạp tiền chơi game.

 

Tôi không cho, nó liền xông tới đá tôi một phát, rồi còn vu khống tôi trước mặt chồng và nhà chồng rằng tôi ngoại tình.

 

Cuối cùng, tôi bị cả nhà họ đánh đến chết.

 

Lần nữa mở mắt, tôi đã quay lại đúng cái ngày con đòi tiền sinh hoạt phí cao ngất.

 

—----------

 

"Mẹ à, sắp khai giảng rồi, nhanh đưa tiền sinh hoạt cho con."

 

"Con học kém, muốn đăng ký lớp học thêm, không nhiều đâu, đưa con 10 ngàn là được."

 

Nghe câu nói quen thuộc ấy, tôi mới nhận ra — tôi đã sống lại.

 

Quay lại tám năm trước, đúng ngày khai giảng năm cuối cấp ba của con trai tôi – Triệu Cường.

 

Đời trước, tôi vì nuôi dạy nó nên người mà dốc hết tâm sức.

 

Nó chê mẹ chồng nấu ăn dở, tôi liền bỏ công việc bán hàng lương tháng 10 nghìn , sang trông tiệm giúp em chồng.

 

Tuy chỉ được 3 nghìn một tháng, nhưng gần nhà, giờ giấc thoải mái, tiện về nấu cơm cho con.

 

Nó bảo tiền sinh hoạt ít, ăn vặt trong trường không đủ, bụng đói là không học nổi, tôi nghiến răng tăng tiền từ 1,5 nghìn lên 2 nghìn .

 

Nó nói giáo viên giảng dở, thành tích không khá lên, áp lực lớn, tôi lấy hết tiền tiết kiệm cho nó học thêm. Lớp thường không được, thì học kèm một - một, chỉ mong nó đậu đại học tốt.

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi tự tin mình chưa từng bạc đãi nó.

 

Tôi nuôi nó học tới tốt nghiệp đại học, rồi còn nhờ mối quan hệ tìm cho nó công việc ổn định.

 

Hai năm đầu mới ra trường, lương nó thấp.

 

Chỉ 5-6 nghìn /tháng, nó than không đủ hẹn hò bạn gái.

 

Tôi lại rút 1 nghìn từ tiền lương mỗi tháng, đều đặn chu cấp cho nó, suốt 3 năm liền.

 

Rồi nó tăng lương.

 

Một phát lên gần 10 nghìn .

 

Ngày lĩnh lương, trùng đúng Ngày của Mẹ.

 

Tôi ôm hy vọng suốt cả ngày, mong con sẽ dành cho tôi bất ngờ gì đó.

 

Nhưng mãi đến 9 giờ tối, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.

 

Không chỉ vậy, chồng, mẹ chồng, cha chồng cũng chẳng ai về nhà.

 

Chán quá, tôi lướt vòng bạn bè.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-cua-me-con-trai-di-an-mung-bo-mac-toi-co-don-o-nha/1.html.]

Toàn là cảnh khoe con cái.

 

Đồng nghiệp được con gái tặng hoa.

 

Bạn thân nhận được bao lì xì 520 từ con gái.

 

Ngay cả đứa con út của đồng nghiệp cũ cũng tự tay làm một căn nhà nhỏ bằng bìa cứng, nhét đầy tiền tiêu vặt, bảo sau này nhất định sẽ để mẹ sống nhà lớn, hưởng ngày tháng sung túc.

 

Tôi ngưỡng mộ đến rơi nước mắt.

 

Không kìm được, bắt đầu mơ mộng con trai sẽ tặng tôi gì đó.

 

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi c.h.ế.t lặng.

 

Tôi thấy bài đăng của con trai mình – Triệu Cường.

 

Trong ảnh, Triệu Cường và chồng tôi – Triệu Viễn Đông ngồi hai bên, giữa là mẹ chồng và cha chồng.

 

Cả bốn người cười tươi rói.

 

Trên bàn bày đầy món ăn sang trọng.

 

Mẹ chồng tay còn cầm một sợi dây chuyền vàng.

 

Dòng chữ đi kèm ảnh:

 

"Hôm nay là Ngày của Mẹ. Bà nội nuôi ba, rồi lại nuôi con lớn, thật chẳng dễ dàng. Lĩnh lương rồi, thay ba hiếu thảo với bà, khiến bà vui lòng là điều con nên làm."

 

Đọc dòng status ấy, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

 

Tay run, lỡ bấm "thích".

 

Đang do dự không biết có nên gỡ không, thì con gửi tin nhắn đến.

 

Tôi mở ra – là một phong bao lì xì.

 

Trong lòng bất chợt dâng trào vui mừng, nghĩ rằng: Dù gì cũng là đứa con tôi một tay nuôi lớn, nó vẫn còn nghĩ đến tôi.

 

Tôi hí hửng mở phong bao.

 

8 đồng 8 hào 8 xu.

 

Nụ cười cứng đờ trên môi. Tôi không biết nên nói gì.

 

Ngay sau đó là một tràng mắng chửi:

 

 

"Ám chỉ gì hả? Mẹ nghèo đến phát điên rồi hả? Tiền do con vất vả kiếm được, tại sao mẹ lại đòi tiêu?

 

Giờ đưa rồi đó, vui chưa?

 

Cầm tiền rồi cút đi, cái đồ ăn mày thối nát!"

 

Triệu Cường xưa nay tính nóng nảy, đều do ông bà nội chiều hư, nhưng chưa bao giờ nó nói với tôi những lời cay độc như vậy.

 

Suốt bao năm qua...

 

Nó đòi tiền, lần nào tôi từ chối?

 

Vậy mà chỉ vì tôi trông mong một chút, nó gọi tôi là đồ ăn mày.

 

Tôi cảm thấy mình nuôi phải một con sói mắt trắng.

 

Tối hôm ấy, họ về nhà, chồng nói cả ngày mệt mỏi, bảo tôi đi đun nước ngâm chân.

 

Tôi không động đậy.

 

Mặt chồng liền sa sầm.

 

Giọng lạnh tanh trách mắng:

 

"Hứa Huệ, cô ra vẻ cho ai xem? Bọn tôi làm việc mệt cả ngày, chỉ có cô là thảnh thơi, làm có tám tiếng đã kêu mệt, đun nước cũng thấy uất ức à?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận