Sau khi giải quyết mọi việc, vào ngày khởi hành, Trần Triệt gọi cho tôi hơn một trăm cuộc điện thoại, tôi không nghe máy. Vừa lên máy bay xong thì tôi tắt máy.
14
Sống ở Đại Lý hơn một tháng, nơi này rất yên tĩnh, mỗi ngày chạy bộ vào buổi sáng, ăn uống, chơi với mèo và dắt chó đi dạo.
Tôi không xem nhiều đến điện thoại cũng không nhận được tin tức gì về Trần Triệt.
Anh gửi tin cho tôi mấy ngày liền, tôi đều không trả lời, sau đó tôi đã chặn anh, anh cũng không thêm tôi lại.
Một tuần trước, Lâm Nghiên Nguyệt nói mẹ của Trần Triệt nhập viện, là bị con trai làm cho tức giận.
Tôi nói: "Cậu an ủi Trần Triệt một chút đi, dù sao cũng là mẹ con mà."
Lâm Nghiên Nguyệt lại nói: "Mình không dám nói chuyện với anh ấy nữa, hôm đó nói mẹ anh ấy đuổi cậu đi, sắc mặt anh ấy lúc đó làm mình sợ hết hồn, trông anh ấy như một kẻ s á t nhân vậy. Rồi lại gào thét như người điên, như bị tâm thần."
"Mình nhìn mà cũng suýt mềm lòng, cậu thật sự nhẫn tâm vậy à?"
Lúc đầu vẫn không tránh khỏi việc thỉnh thoảng nghĩ đến nhưng tôi cũng nhanh chóng quen với cuộc sống chậm rãi này, nó khiến người ta quên đi rất nhiều thứ.
Tôi nằm phơi nắng trong sân, ghế xích đu đung đưa, mèo con nhảy lên nhảy xuống người tôi. Đột nhiên một cái chân của nó dẫm vào nhẫn, khiến tay tôi đau nhói.
Cái nhẫn tròn bóng loáng này, người đi qua chẳng thèm nhìn lấy một cái, càng không ai giành giật.
Tôi đưa tay lên cao, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ tay chiếu vào, tạo thành một đốm sáng màu sắc khổng lồ, nhìn vào khiến mắt tôi hoa lên.
Cảm giác cơ thể ấm áp dưới ánh nắng, tôi thật sự buồn ngủ, mí mắt không kìm được bắt đầu nặng trĩu.
Ơ? Sao lại thấy Trần Triệt ở đây?
Tôi mơ màng kêu lên: "Lâm Gia, mày lại đây xem thử, có phải tao bị bệnh không?"
"Thẩm Tinh Tuệ!" Giọng nói lạnh lẽo, nghiến răng.
Tôi hoảng sợ suýt nữa ngã từ ghế xuống, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, vội vã đứng dậy chạy trốn.
Tay tôi bị nắm chặt lại.
Tôi vùng vẫy, hét lên, "Lâm Gia! Cứu với!"
Hét mấy tiếng mà trong sân không hề có ai trả lời.
Lúc này tôi mới nhận ra mình có thể đã bị phản bội.
Biết không thể chạy thoát nên tôi từ bỏ vùng vẫy.
Lặng lẽ quay đầu lại, tưởng chừng sẽ gặp phải vẻ mặt dữ tợn, hung ác của anh.
Nhưng Trần Triệt lại đỏ mắt, nhìn tôi vài giây rồi anh hít một hơi thật sâu quay đầu đi, một giọt nước mắt rơi xuống.
15
Tôi không thể nhìn thấy đàn ông rơi nước mắt được, đặc biệt là những người đẹp trai, cứ không thể kìm lòng mà muốn thương xót, càng khóc càng muốn yêu hơn.
"Lâu rồi không gặp…" tôi cười nói.
Trần Triệt nghiến chặt môi, kiềm chế nói: "Em là kẻ lừa đảo! Tôi thật sự muốn… thật sự muốn bóp ch ế t em!"
Tôi vòng tay qua cổ anh, làm nũng: "Nếu vậy… anh sẽ đau lòng đấy."
Trần Triệt ôm chặt eo tôi, nghiêm túc hỏi: "Thẩm Tinh Tuệ, em yêu anh không, trong lòng em có anh không?"
Tôi cúi đầu, suy nghĩ một lúc.
Ngẩng lên: "Đã từng yêu..."
Trần Triệt trong mắt lóe lên một tia sáng mạnh mẽ.
Tôi lại dừng một chút, "Nhưng..."
Ngay sau đó, môi anh chặn lấy môi tôi, cuốn lấy nhau trong vài phút, mãi đến khi gần như không thở nổi anh mới buông ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chac-anh-trong-long-ban-tay/chuong-7.html.]
Anh áp trán vào trán tôi, thì thầm: "Những lời còn lại không cần nói nữa, anh không muốn biết.
"Nếu đã từng yêu thì em có thể tiếp tục yêu anh không?" Giọng nói của anh gần như cầu khẩn.
Mặc dù rất không hợp lý, tôi vẫn cười…
Trần Triệt tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Em rốt cuộc là có ý gì? Cảm thấy anh buồn cười à? Còn cười nữa, cười cái quái gì!"
Tôi bịt miệng lại, hít một hơi sâu mới ổn định được.
Mặt anh đen lại, nghiêm túc nói: "Tốt nhất em cho anh một lý do hợp lý! Nếu không thì anh..."
Tôi trêu chọc cằm anh: "Chỉ là thấy anh hành động kỳ lạ, theo tính tình của anh mà nói thì chắc sẽ không nói nhiều như vậy mà trực tiếp..."
Trần Triệt khẽ quát: "Hiểu rồi." Sau đó một tay anh đưa vào tro.ng v á y tôi.
Cả người tôi run lên: "Ở đây, không được!"
Lực tay của anh tăng lên, "Yên tâm đi, mấy ngày này bọn họ sẽ không quay lại đâu."
"Ừm!" Cơ thể tôi lập tức mềm nhũn, nắm chặt lấy áo anh, dùng hết chút lý trí cuối cùng, "Em không thích ở ngoài..."
Ngay sau đó, Trần Triệt bế tôi lên và đi vào phòng.
Hình như anh đã dồn hết cảm xúc bị kìm nén trước đó vào đây, lặp đi lặp lại như một đứa trẻ, thì thầm vào tai tôi.
"Em có thể đừng chạy nữa không?"
"Em hứa với anh đi."
Tôi yếu ớt đẩy anh ra: "Anh có thể dừng lại một chút không, eo em sắp gãy rồi."
"Vậy em hứa với anh đi, hứa đi..."
Tôi không nhớ có hứa hay không, chỉ biết mình đã ngủ thiếp đi…
Khi tỉnh dậy không biết là ngày thứ mấy rồi, nhưng sao Trần Triệt chưa đi vậy!!!
Anh nói rằng tạm thời chuyển công việc đến đây.
Chẳng bao lâu sau, hành lý đã chất đầy trong sân.
Hoàn toàn là kế hoạch từ trước.
Ờ... giờ thì thành cao dán rồi.
Khi chủ nhà trở về nhìn thấy anh cũng chẳng bất ngờ, giống như trước đây đã quen biết.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tôi hỏi Lâm Gia có phải phản bội không, cô ấy ấp úng: "Tao thấy mày đến đây thì thường xuyên mất ngủ, chắc là không quên được anh ấy, nên khi anh ấy tìm tao, rồi thì..."
"Vẫn còn giả vờ à?"
"Anh ấy mua cho tao hai căn biệt thự nhìn ra biển, mày không phải bảo tao là đừng từ chối tiền à?"
Tôi suýt nữa thì nghẹn: "Con nhỏ này! Tao có dạy mày bán đứng tao đâu!"
"Mày không phải ngủ rất vui vẻ sao..."
Lúc này, Trần Triệt thò đầu từ cửa sổ bếp ra, lớn tiếng hỏi: "Món thỏ xào ớt phải cay như thế nào?"
"Càng cay càng tốt!" Lâm Gia đáp.
"Không hỏi cô!" Trần Triệt liếc cô ấy một cái đầy khó chịu, rồi lại quay sang tôi với nụ cười rạng rỡ: "Vợ yêu, em nói đi."
"Để anh bị cay đến không nói được lời nào!"
"Được rồi!"
Dầu nóng trong chảo xèo xèo, khói bếp bay lên, mùi thơm ngào ngạt.
Ngay lập tức, tôi thật sự cảm thấy đói, vậy thì ăn cơm trước đã!
( Hết )