Lâm Gia ngay lập tức lên mạng tra giá cả, cô ấy nhìn màn hình rồi đếm đi đếm lại mấy lần.
"Trời ơi, chín con số…"
Lâm Nghiên Nguyệt nhìn một lúc, hỏi: "Cậu nghĩ sao? Kết hôn không?"
Lâm Gia lập tức nhảy dựng lên: "Không kết thì đợi gì nữa? Đợi lên trời lấy Ngọc Hoàng à?"
Lâm Nghiên Nguyệt lắc đầu: "Cậu không hiểu đâu, gia đình giàu có như vậy rất phức tạp, nhất là mẹ của Trần Triệt, bà ấy đâu phải là người dễ đối phó."
Tôi đương nhiên biết điều đó.
Lâm Nghiên Nguyệt còn nói mẹ anh rất mạnh mẽ, từ nhỏ đã có ham muốn kiểm soát Trần Triệt, hồi nhỏ anh uống thiếu hai ml sữa cũng bị mẹ mắng cho một trận.
Lúc hai mươi tuổi, bà ấy bắt Trần Triệt phải đi du học. Trần Triệt không chịu và lần đầu tiên cãi nhau với mẹ, đòi cắt đứt quan hệ với gia đình.
Không lạ gì khi lúc đó Trần Triệt nhất quyết không về nhà.
Lâm Nghiên Nguyệt lại nói: "Nhưng bây giờ Trần Triệt đã có năng lực, công ty đều do anh ấy tự quản, không dựa vào gia đình mà vẫn có tiền. Chỉ là khi ở bên anh ấy thì rất khó tránh khỏi mẹ anh ấy, thậm chí là cả gia đình."
Tôi hỏi: "Vậy sao lúc đó cậu vẫn muốn kết hôn với anh ấy?"
"Chúng tôi từ nhỏ đã tiếp xúc với những thứ này, tâm lý và khả năng tiếp nhận cũng tốt hơn, hơn nữa gia đình chúng tôi và Trần gia là thế gia lâu năm."
……..
Đêm đó là lần đầu tiên tôi mất ngủ.
Lý do tôi lại chấp nhận Trần Triệt, thật ra là vì anh khác với những công tử nhà giàu lêu lổng, họ sống dựa vào tiền gia đình, một khi cha mẹ ngừng chu cấp thì họ chẳng khác gì chó hoang với đôi tay trắng.
Nhưng Trần Triệt bây giờ khác, anh có khả năng quản lý tiền của mình, tự quyết định mọi chuyện và không bị ràng buộc.
Vì vậy anh là người có thể nói chuyện yêu đương, nhưng mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn! Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đó cả.
Mấy ngày liền tôi không trả lời Trần Triệt, anh lại vừa đúng lúc có một công việc ở nước ngoài không về được nhưng mỗi ngày vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm tôi.
[Em đã suy nghĩ kỹ chưa, đã suy nghĩ kỹ chưa?]
[Trở về có thể tổ chức đám cưới luôn không?]
[Alo? Ngại rồi à? Lại chơi trò mất tích lừa anh?]
[Nói cho em biết, lần này nếu em mà trốn nữa thì anh nhất định sẽ đào tung từng tấc đất ra để tìm cho được và đánh g ã y chân em!]
[À mà, anh nói đùa thôi, vợ à, đừng giận nhé! Trở về đánh vào m.ô.n.g anh đi, có được không~]
Tôi nhìn màn hình không nhịn được cười, không để ý người đứng ở cửa, va phải người đó và làm rơi điện thoại xuống đất.
Ngẩng đầu lên, người trước mặt lại chính là mẹ Trần Triệt.
Bà ấy liếc tôi một cái đầy khinh miệt rồi lại cúi mắt nhìn màn hình, trên đó là cuộc trò chuyện giữa tôi và Trần Triệt.
Ngay lập tức, nét mặt bà ấy không hề che giấu sự chán ghét.
13
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chac-anh-trong-long-ban-tay/chuong-6.html.]
Không có gì bất ngờ, lần này bà ấy lại bảo tôi rời xa con trai bà ấy.
Nói thẳng vào vấn đề lập tức đưa ra giá một triệu đô.
Tôi nhấp ngụm cà phê, "Ít quá, con trai dì cho cháu còn nhiều hơn thế."
Bà ấy cười lạnh, "Quả nhiên là cô tham tiền, cô nào có yêu nó đâu."
"Dì không yêu tiền à? Vậy dì có thể cho cháu hết không?"
Khuôn mặt bà ấy trở nên xanh mét, hỏi tôi cần bao nhiêu.
Tôi nói ít nhất là hai triệu đô, dù sao cũng không thể ít hơn Trần Triệt, nếu không thì tôi rời đi có ý nghĩa gì?
Bà ấy mắng tôi điên rồi nói sẽ kiện tôi tội tống tiền.
Tôi chẳng quan tâm: "À, dì cứ đi kiện đi."
Bà ấy tức giận đập bàn, thẳng thắn bảo tôi là kiểu người hạ lưu không xứng vào cửa nhà họ, ngay cả giày cũng không xứng mang.
Bà ấy còn đe dọa đừng có mơ tưởng vào việc dựa vào Trần Triệt mà có thể thay đổi số phận, vì thành công của Trần Triệt cũng là bà ấy một tay giúp đỡ, nếu muốn khiến anh không còn gì thì dễ như trở bàn tay.
"À, tùy dì thôi, dù sao cũng không phải con trai của cháu, giờ cháu cũng không thiếu tiền."
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Bà ấy bỏ lại câu "Cứ chờ đấy" rồi tức giận bỏ đi.
Việc đầu tiên tôi làm khi về là bảo Lâm Gia đóng cửa tiệm, câu lạc bộ cũng tạm thời đóng cửa.
Quả nhiên, Lâm Nghiên Nguyệt báo tin rằng mẹ của Trần Triệt đã bắt đầu gặp gỡ những phú bà giàu có, và nói thẳng với họ là đừng đến chỗ chúng tôi nữa.
Mẹ Trần Triệt có chút uy tín ở Giang Thành nên mọi người đều phải nể mặt bà ấy.
Chúng tôi cũng nhận được nhiều lời lăng mạ từ đội quân tẩy chay.
Ngay lập tức, nhiều đối tác đang đàm phán quảng cáo cũng hủy hợp đồng.
Doanh thu bị giảm mạnh.
Tôi nói: "Chúng ta chuyển đi thôi."
"Chuyển đi?" Lâm Nghiên Nguyệt ngạc nhiên.
"Ở Giang Thành chúng ta không phải là đối thủ của họ. Dù sao cũng không thiếu tiền nên có đi đâu cũng vậy. Mình không cần phải phí tiền và thời gian để đấu đá với họ, mà mình và họ vốn dĩ không có liên quan gì."
Lâm Gia gật đầu: "Vậy mày muốn đi đâu?"
"Trước tiên đến sống ở một thị trấn nhỏ ở Đại Lý một thời gian đi, tao đã liên hệ xong nhà rồi."
Lâm Nghiên Nguyệt lo lắng: "Không, ít nhất phải cho Trần Triệt biết những trò quái quỷ mà mẹ anh ấy làm."
Tôi lạnh nhạt nói: "Anh ấy sẽ biết, nhưng không thể là do tao nói."
Lời của người khác sẽ có sức thuyết phục và đáng tin cậy hơn.