Lâm Gia ngẩn người không thể tin nổi, cô ấy chớp mắt: "Tao nghe lầm rồi hả? Anh ta quay lại mà không bóp c.h.ế.t mày sao? Còn cho mày nhiều tiền như thế."
Tôi cười: "Mày không hiểu đâu."
"Thật sự là tao không hiểu thật đấy, tao chỉ nhớ tính tình của hắn rất tệ. Giờ thì phát đạt rồi nên tao tưởng hắn quay lại báo thù mày, mày chạy hắn đuổi, hai người cứ như thể không thể thoát khỏi nhau được."
Tôi nhíu mày: "Mày xem nhiều tiểu thuyết quá rồi."
"Thực tế còn gay cấn hơn tiểu thuyết nhiều đó."
Khi biết tôi đã "tống tiền" Trần Triệt hai tỷ hôm đó, Lâm Gia đã bắt đầu hoảng loạn.
"Tuệ Tuệ, tao nghĩ là chúng ta nên bỏ trốn thôi... để tránh Trần Triệt thay đổi ý định."
Điện thoại vang lên, màn hình hiện lên một số điện thoại quen thuộc.
Lâm Gia hít một hơi thật sâu: "Là Trần Triệt thiệt sao!"
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
5
Vừa nghe máy, giọng của người ở đầu bên kia có vẻ như là đang nổi giận như sấm.
"Thẩm Tinh Tuệ, cầm tiền rồi không thèm liên lạc với người ta nữa à? Đã lâu rồi cũng không có chút tin tức gì."
"Không phải anh chạy trước sao, tôi còn tưởng anh không muốn ở với tôi nữa."
"Em… em!" Anh bị nghẹn lại rồi nói tiếp, "Tối nay đến gặp anh! Chúng ta nói rõ ràng về chuyện này."
Tôi xoa xoa lưng: "Không được đâu, tôi vẫn chưa khoẻ hẳn."
"Ha, già rồi à?"
Mẹ kiếp, định khiêu khích tôi à? Tôi lại thật sự đúng là bị khiêu khích!
Cúp máy, Lâm Gia lập tức thu xếp đồ đạc cho tôi, bảo tôi sang Trần Triệt chơi vài ngày rồi hẵng về.
Chắc chắn là cô ấy bị tiền che mắt rồi.
Lái xe đến biệt thự của Trần Triệt, hóa ra là khu tôi từng nói thích, mỗi căn nhà đều có một khu vườn rộng thênh thang.
Trang trí rất sang trọng theo đúng kiểu tôi thích.
Tôi vừa đi vừa nhìn, đầu như muốn xoay 360 độ.
Từ cổng vào đến phòng khách, cửa lớn mở rộng mà không có ai, những người giúp việc và bảo vệ đâu hết rồi?
"Cô là ai?"
Lúc này tôi mới nhận ra, trong phòng khách có một người phụ nữ đang ngồi.
Nhìn quen quá, không phải tiểu thư nhà họ Lâm sao? Hứ! Đúng là rắc rối mà, sao lại có cả vị hôn thê của anh ta ở đây nữa!
Lâm Nghiên Nguyệt liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ mặt cô ta dần trở nên lạnh lùng, mày hơi nhíu lại, "Cô là bạn gái cũ của Trần Triệt đúng không?"
"Đúng vậy, sao thế?"
"Không phải cô đã bị cô Mạch đuổi đi rồi sao?"
"Đúng vậy, giờ tôi lại quay lại đây."
Thấy tôi tỏ ra vui vẻ, Lâm Nghiên Nguyệt tức đến nỗi nắm chặt vạt váy: "Cô không biết xấu hổ à, anh ấy có hôn thê rồi đấy!
"Vậy thì sao, tôi có định lấy anh ấy đâu."
Lâm Nghiên Nguyệt tức đến mức mặt đỏ bừng: "Vậy cô đến đây làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chac-anh-trong-long-ban-tay/chuong-3.html.]
"Hehe, hai người bọn tôi thì có thể làm gì nữa chứ?"
"Cô thật là không biết xấu hổ!"
Trước kia tôi đã thấy ảnh cô ta ở trên mạng, giờ gặp mặt ngoài đời thì người đúng là thật quý phái và xinh đẹp, không thể không nhìn thêm vài lần.
Tôi không nhịn được thở dài: "Thật ra, cô đẹp như vậy, gia đình lại tốt, hoàn toàn không cần phải lãng phí vào Trần Triệt đâu. Dù có lấy anh ấy thì sao, anh ấy không thích cô, dù không tìm tôi thì cũng sẽ tìm người khác thôi."
Mày cô ta dần giãn ra, gương mặt hơi ửng đỏ, có vẻ là suy nghĩ một chút.
"Cô dành thời gian quấn quýt với anh ấy, chi bằng đi tìm người khác, Giang Thành có nhiều thiếu gia vừa giàu vừa đẹp trai như vậy. Trần Triệt tính khí lại tệ, lấy anh ấy làm gì??"
Lâm Nghiên Nguyệt khẽ nhếch môi, vẻ mặt mơ màng và phân vân: "Có vẻ như... cô nói đúng..."
6
Tôi tiến lại gần, giọng điệu đầy lo lắng: "Mà này, cô nghĩ kỹ đi, hôn nhân sắp đặt là không đáng tin cậy đâu, nhìn thử xem có cặp đôi nào hạnh phúc vì hôn nhân sắp đặt không?"
Cô ta không khỏi gật đầu, "Nói cũng đúng... nhưng, có phải cô đang gài bẫy tôi không?”
"Cô nghĩ xem, tôi có câu nào không phải là vì cô?"
Lâm Nghiên Nguyệt rõ ràng đã hạ cảnh giác, đứng dậy kéo tay tôi: "Vậy ngồi xuống nói chuyện đi."
"Cô làm gì vậy?" Trần Triệt không biết từ đâu chạy ra, tách chúng tôi ra và che chắn tôi phía sau.
Lâm Nghiên Nguyệt nhìn anh mà ngẩn ngơ.
Mặt Trần Triệt lạnh như băng, nghiêm túc nói: "Lâm Nghiên Nguyệt, cô đừng hòng làm gì cô ấy. Hôm nay gọi cô đến đây là để nói rõ. Việc hôn nhân sắp đặt tôi chưa bao giờ đồng ý, nếu cô muốn kết hôn thì đi mà tìm mẹ tôi."
Lâm Nghiên Nguyệt ngây người, chớp mắt: "Tôi không kết hôn đâu, chị Thẩm cũng nói sẽ không cưới anh."
"Cô ấy nói anh tính khí nóng nảy, cưới anh chẳng có ích gì."
Tôi hít một hơi, suýt nữa lộ ra. Cứ ra hiệu để cô ta im lặng.
Lực tay trên cổ tay tôi càng lúc càng mạnh.
Trần Triệt cười nhạt: "Thật sao? Cưới tôi chẳng có ích gì?"
"Tôi nói cô ấy cưới anh không ích gì, chứ không phải nói tôi!"
Ngay sau đó, chân tôi không còn chạm đất, cả người bị anh vác lên vai.
Anh không thèm để ý đến Lâm Nghiên Nguyệt, chỉ lạnh lùng ném lại một câu: "Có chuyện gì thì tự giải quyết đi."
Tôi bị ném lên chiếc giường rộng, là giường nước nên bị bật lên vài cái, phát ra tiếng sóng nước lăn tăn.
Trần Triệt đè lên người tôi, giữ chặt hai tay tôi lại.
Giọng anh đầy giận dữ: "Không cưới tôi? Em muốn cưới ai? Thằng nào? Để tôi đập ch ế t nó"
"Với lại, tôi có chỗ nào không tốt? Tôi chưa làm em đủ sướng sao?”
Tôi vật lộn hai lần mà chẳng thể thoát ra.
Tôi tức giận đến mức muốn nổ tung: "Không phải, tôi đã nói nhiều như thế mà sao anh lại chỉ nghe giữa chừng rồi nghĩ ngợi lung tung!?"
Trần Triệt ngay lập tức dịu đi: "Lúc đó tôi đi vệ sinh."
"Bây giờ tôi giúp anh ngừng việc hôn nhân sắp đặt mà anh còn trách tôi à? Cần tôi đi giải thích với Lâm Nghiên Nguyệt một lần nữa không?"
Trần Triệt trợn tròn mắt, sức mạnh trên tay lơi lỏng.
Tôi nhân cơ hội giãy ra rồi ngồi dậy quay lưng về phía anh.