Muốn tôi đóng vai con giáp thứ 13 đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác à? Tôi khinh! Đồ đê tiện

Chương 3

3.

Phòng VIP quán bar.

Thời gian đã vượt quá hai mươi phút.

Tiếng ồn ào của đám công tử nhà giàu có mặt đều đồng loạt giảm đi rất nhiều.

Không ai muốn chọc giận người đàn ông ngồi ở vị trí chủ trì lúc này.

Bùi Kha lần thứ ba nhìn đồng hồ đeo tay.

Kim đồng hồ tích tắc tích tắc quay, sắp sửa chỉ đến nửa tiếng.

Ngay sau đó, cửa phòng bao mở ra.

"Cô Bồ, chính là phòng này"

Quản lý tiếp thị đẩy cửa ra, lập tức xoay người cúi đầu làm động tác mời với tôi.

"Doanh thu tiêu dùng của phòng bao này tối nay đều tính cho anh"

Tôi vỗ vỗ mặt quản lý tiếp thị, mặc kệ ánh mắt của mọi người, thản nhiên bước vào phòng bao.

Yên lặng như tờ.

Sắc mặt Bùi Kha khó coi đến đáng sợ.

Vương thiếu gia là người đầu tiên phản ứng lại.

"Chị dâu đến muộn rồi nha, anh Bùi đợi chị dâu lâu lắm rồi đấy"

Anh ta vừa mở miệng, mọi người đều hoàn hồn, vội vàng phụ họa theo.

"Đúng vậy chị dâu, không tự phạt ba ly thì không được đâu"

"Đúng đấy chị dâu, uống một ly đi"

Bùi Kha vẫn ôm cô gái trong lòng, thấy tôi bước vào, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.

Khiến cho những tiếng gọi "chị dâu" kia trở nên mỉa mai và nực cười.

Ánh đèn neon lấp lánh trên đầu làm mờ đi vết m.á.u khô bên thái dương tôi.

Bùi Kha không nhìn thấy.

Hoặc có lẽ đã nhìn thấy, nhưng cũng cảm thấy không sao cả.

Dù sao trong nguyên tác, anh ta mặc kệ đám bạn của mình làm khó nguyên chủ, cho đến khi nguyên chủ uống đến mức bị co thắt dạ dày, đau đến mặt mày tái mét.

Mới thản nhiên buông một câu.

"Đây là hình phạt mà cô đáng phải nhận vì đến muộn"

 

4.

[Ký chủ, bây giờ cô chỉ cần uống hết chai rượu mạnh trên bàn kia là coi như hoàn thành phần cốt truyện này rồi]

[Có phải rất đơn giản không]

Hệ thống không ngừng lải nhải bên tai tôi.

Tôi không để ý đến nó, chỉ thong thả nhìn quanh một lượt, sau đó nở một nụ cười quyến rũ.

Vài người chạm mắt với tôi đều không hiểu sao cảm thấy bất an trong lòng.

"Uống rượu? Được thôi."

"Chỉ là ít rượu thế này thì làm sao đủ chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận