MUA NHÀ CHO CON TRAI, MẸ MUỐN TÔI CÙNG TRẢ KHOẢN VAY NGÂN HÀNG

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

bình thản rút điện thoại, bấm , giọng rõ ràng từng chữ:

 

“Alô, 110 ? báo án trộm cắp tài sản.”

 

“Hừ, diễn cũng tâm tí chứ.”

 

Triệu Gia Vượng khinh khỉnh ném câu đó, tưởng chỉ hù dọa. Hắn nhún vai, chơi game như chẳng gì xảy .

 

Nửa tiếng , khi cảnh sát gõ cửa, thông báo “mời về đồn với tư cách nghi phạm”, mặt tái như tờ giấy.

 

Mẹ động, lao cửa, run giọng van nài:

“Các ơi, đừng con bé đó bậy! Chuyện trong nhà tính là trộm ?”

 

Rồi bà sang , gào ầm lên:

“Con gái gì mà độc như rắn! Vì hại em trai mà đến liêm sỉ cũng quẳng !”

 

Cảnh sát bình thản đáp, giọng cứng rắn:

“Tổng giá trị tài sản mất cắp là 138.000 tệ. Theo luật, chúng buộc lập hồ sơ điều tra.”

 

Nghe , lập tức nổi cơn điên:

“Các vớ vẩn gì thế! Nó là chị, con trai tiêu tiền chị nó là chuyện đương nhiên! Sao gọi là phạm pháp hả?!”

 

Bà càng càng kích động, chạy bếp vớ luôn con dao, chắn ngang lối cảnh sát.

 

Tiếc là , kịch của bà chẳng ai thèm xem. Dù gào thét đến lạc giọng, cảnh sát vẫn lạnh mặt còng tay Triệu Gia Vượng, dắt như dắt con cún hư.

 

Trước khi , họ còn cảnh cáo:

“Nếu bà tiếp tục cản trở thi hành công vụ, chúng sẽ bắt bà theo.”

 

Vừa dứt câu, sắc mặt trắng bệch, còn thì thấy buồn đến phát chán.

 

Khi họ rời , bà phát điên thật sự — lao phòng, ném tung hết đồ đạc của ngoài, gào:

 

“Triệu Gia Hưng! Đồ ác quỷ m.á.u lạnh! Tao hối hận vì đẻ mày !”

 

“Tao tuyên bố đoạn tuyệt với mày, khỏi để mày hại thằng Vượng thêm nữa!”

 

“Cút ! Cút càng xa càng !”

 

Rầm — cánh cửa đóng sập mặt .

 

chẳng thấy gì ngoài sự mệt mỏi. Kéo vali xuống đường, gọi taxi, lòng nhẹ tênh.

 

Nếu thể chọn kiếp , thà từng là con của bà.

 

Sau khi vụ trộm lập hồ sơ, buộc bồi thường con trai.

 

Nghe , dù đau như cắt ruột, bà vẻ phởn phơ hơn hẳn — bởi đứa con “cưng” sắp “ rể nhà giàu”.

 

Tin đồn lan khắp khu: Triệu Gia Vượng quen “bạch phú mỹ” du học về, sắp cưới, sắp đổi đời.

 

lướt WeChat, thấy đăng ảnh chụp đôi, chỉ nhếch môi nhạt.

 

Phải công nhận, cô xinh thật — gu thời thượng, dáng dấp sang chảnh, qua chẳng chê .

 

một “bạch phú mỹ” tự thành đạt rơi tay một thằng ăn bám, tiền án trộm cắp?

 

Chuyện , đúng là nực .

 

lười bóc trần. Kệ họ — cứ để họ mơ mộng thêm chút nữa.

 

Quả nhiên, chẳng bao lâu , nhận cuộc gọi từ .

 

Bên , giọng bà nghẹn ngào đến đáng thương — đúng kiểu “thủ vai chính trong bi kịch tự biên tự diễn”:

 

“Gia Hưng … con gái ngoan của , sai … nhưng , con cứu em con, ?”

 

Nghe bà sụt sùi khẩn khoản, chỉ im lặng chờ cho hết màn.

 

Hóa , “thiếu gia” nhà lừa bởi đúng kiểu kịch bản mà khác ngu.

 

Cô “bạch phú mỹ” — hóa là cáo đội lốt cừu.

yêu thủ thỉ kể về “dự án tài chính béo bở”, cần góp vốn.

 

Hắn xu, liền sang moi .

Mẹ thì thấy cô mặc đồ hiệu, lái xe sang, liền sáng mắt.

Hai con hùa dốc bộ tiền tiết kiệm “đầu tư ăn”.

 

Một sẽ hai, ba, n

 

Bị lòng tham che mắt, quyết “chơi lớn” — rao bán luôn cả ba căn nhà tên .

 

Thị trường ảm đạm, hạ giá đến t.h.ả.m hại mới bán . Còn thỏa, quẹt thêm chục thẻ tín dụng cho “đủ vốn”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-nha-cho-con-trai-me-muon-toi-cung-tra-khoan-vay-ngan-hang/6.html.]

Khi đang mơ cảnh đổi đời, cô “bạch phú mỹ” bốc khỏi thế gian như từng tồn tại.

 

Mẹ tin, suýt ngất. Kéo lên đồn báo án, thì thông báo: bộ tiền chuyển nước ngoài ngay trong ngày.

 

Còn “bạch phú mỹ”? Đã bay khỏi lãnh thổ, để cho họ cả đống nợ và bài học vỡ lòng: ngu vì lòng tham thì đừng trách trời thương.

 

Ngân hàng tất nhiên chẳng quan tâm. Nợ là nợ.

 

Đường cùng, nhớ đến “con gái bất hiếu”.

Giọng bà lập tức hóa ngọt như rót mật:

 

“Gia Hưng , dù gì cũng nuôi con lớn, công… Giờ và em gặp khó, con nỡ lưng chứ?”

 

“Con , Gia Vượng gầy thấy rõ, tội nghiệp lắm…”

 

“Thật nó nợ cũng nhiều, tám trăm nghìn thôi, con cố gắng tí là xong mà…”

 

im, chỉ bật khẽ.

 

Tám trăm nghìn, nhẹ như tám đồng.

Công nhận, bà chọn “cứu” thật.

 

“Được,” chậm rãi, “ trả nợ cũng … nhưng điều kiện.”

 

Đầu dây bên vang lên tiếng thở phào:

“Được! Con cũng đồng ý!”

 

cắt ngang, giọng sắc lạnh:

căn nhà hai đang ở.”

 

Mẹ gào lên, giọng vỡ toang:

“Mày điên hả?! Không còn nhà thì con tao ở ?”

 

nhún vai, lạnh nhạt:

“Thì qua nhà họ hàng, hoặc thuê trọ. Gia Vượng ‘giỏi giang’ thế cơ mà, chẳng lẽ để ngủ gầm cầu ?”

 

Rồi dứt khoát cúp máy.

 

Nếu bảo độc ác, thì ừ — thừa nhận. Và sẽ còn tàn nhẫn hơn nữa, nếu họ tiếp tục diễn trò đạo đức rởm đó mặt .

 

Bị ngân hàng dí tận cửa, cuối cùng đành ký bán nhà cho .

 

, bà chẳng còn lựa chọn nào khác — nhà xuống cấp, ánh sáng tệ, cấu trúc , nếu siết còn lỗ nặng hơn.

 

Sau khi bán, thanh toán nợ , nhanh chóng điều sang chi nhánh thành phố khác.

 

Đó là lúc thật sự cắt đứt liên hệ.

 

Lần kế tiếp thấy Triệu Gia Vượng — là bản tin “truy quét tệ nạn xã hội”.

 

Sau vụ lừa, tỉnh ngộ mà còn nghiện cờ bạc, móc tiền , dính thêm vài trò phi pháp.

Giờ thứ ba.

 

Mẹ , từng thể sống an nhàn với lương hưu, giờ bán hàng rong để nuôi .

 

là ông trời mắt — trả đủ cả gốc lẫn lãi.

 

Một năm , giữa mùa đông.

 

Nhờ tin sớm về dự án metro gần khu cũ, nhận khoản đền bù khổng lồ.

dùng nó mua một căn hộ lớn giữa trung tâm — chính thức khép kiếp thuê nhà.

 

Đêm giao thừa, tuyết rơi trắng xóa.

 

bật sưởi, gọi một nồi lẩu cay về.

Phòng ấm lên, nước bốc nghi ngút, mùi thơm len khắp gian.

 

Rót ly rượu vang nóng, thong thả nhúng miếng óc heo, nhấp môi, khẽ.

 

Trên TV, MC đếm ngược:

“5… 4… 3… 2…”

 

Tiếng chuông giao thừa vang lên. Pháo hoa rực rỡ nổ sáng bầu trời.

 

nâng ly, bóng trong gương.

 

“Kính chính mày,” khẽ .

 

Và cũng kính hàng triệu cô gái khác — những từng trói bởi hai chữ “tình ”, nhưng cuối cùng vẫn đủ dũng khí bước ánh sáng.

 

Nguyện rằng, chúng đều thể nở hoa trong bùn, mà vẫn thơm, vẫn rực rỡ, vẫn lụi tàn.

 

Hết.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận