Mang Cả Công Ty Buông Xuôi Rồi
Chương 1
Ngày công ty lên sàn chứng khoáng, tôi ăn mặc chỉnh tề, ngồi chờ tổng giám đốc gọi tôi cùng lên sân khấu gõ trống.
Đội hoa tươi và đội không khí cũng đã sẵn sàng.
Khoảnh khắc được chú ý nhất cuối cùng đã đến, Cố Minh Ý giơ tay về phía dưới sân khấu.
Tôi chậm dãi đứng dậy.
Thế nhưng, Cố Minh Ý lại gọi tên của một người phụ nữ khác.
Tôi đứng sững lại.
"Cô ta là ai vậy? Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho cô ta!"
"Cô ta đẹp như vậy mà lại không biết xấu hổ. Người ta rõ ràng không gọi cô ta, tự cho mình là bà chủ sao?!"
"Là cô ta đấy! Nghe nói cô ta chỉ là một thư ký nhỏ thôi, nhưng lúc nào cũng tự coi mình là bà chủ. Nhìn kìa, người lên sân khấu mới là 'bà chủ thực sự'."
Móng tay tôi đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, tôi nhìn chằm chằm lên sân khấu, hai người đó, một người mặc lễ phục màu xanh, một người thắt cà vạt xanh, ánh mắt nhìn nhau như thể dính chặt lại.
Hai người nắm tay nhau, cùng gõ trống chúc mừng ngày công ty lên sàn.
Trợ lý nhỏ kéo váy tôi, tôi từ từ ngồi xuống.
Cố Minh Ý liếc nhìn nhóm không khí, nhóm không khí do dự nhìn tôi, nhưng cuối cùng bị áp lực từ ánh mắt của Cố Minh Ý dọa, đành phải kéo dải ruy băng.
Sân khấu trên đó vô cùng náo nhiệt.
Hoa hồng trong tay trợ lý nhỏ cũng bị người ta cướp đi, đưa cho người phụ nữ kia.
Tốt lắm, rất tốt!
Tôi đã dốc hết tâm huyết suốt ba năm, vậy mà bị người khác cướp mất thành quả!
Buổi lễ kết thúc, tất cả mọi người trong công ty cùng tham gia tiệc ăn mừng.
Các đồng nghiệp quen thuộc khi nhìn thấy người phụ nữ trong vòng tay Cố Minh Ý, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Trong ba năm qua, tôi và Cố Minh Ý luôn bên nhau không rời, họ đã mặc nhiên coi tôi là phu nhân tổng giám đốc tương lai.
Thế mà từ đâu xuất hiện một người phụ nữ lạ mặt chiếm lấy vị trí của tôi.
Ánh mắt của họ quá rõ ràng, đến nỗi bạn bè chung của Cố Minh Ý và người phụ nữ kia không thể nhìn nổi nữa.
"Ê ê ê, mọi người nhìn gì vậy! Phiến Phiến nhà chúng tôi là ánh trăng sáng của anh Cố. Họ đã hứa hẹn với nhau từ lâu, nếu đến 27 tuổi mà chưa kết hôn, thì sẽ ở bên nhau."