Chương 7:
Tạ Mẫn Hành lục tủ quần áo của tôi, phát hiện đúng là không có bộ quần áo nào hợp với anh ta cả.
Cuối cùng anh ta lục ra chiếc áo hở eo gợi cảm của tôi, rồi cầm lên so với bàn tay mình, tức giận nói:
“Kiều Y Y, cái áo gì bé tí thế này? Còn chưa to bằng bàn tay anh!”
“Em thích mặc thế nào thì mặc, anh quản em à.”
Tôi giật lại chiếc áo trong tay anh ta.
Lại thấy anh ta định lật ngăn tủ bên dưới.
Chết rồi, bên trong toàn đồ...
Tôi vội vàng ngăn anh ta lại:
“Thôi, đừng lật nữa.”
“Mặc cái này đi.”
Nghĩ đến quần áo trong tủ, tôi xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng anh ta thấy tôi như vậy lại bật cười:
“Em càng không cho anh xem, anh lại càng tò mò.”
Vừa nói anh ta vừa định mở tủ.
Tôi hét lên: “Không được!”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn dừng tay lại.
Sau đó vào phòng tắm thay quần áo.
“Mặc hay không mặc cũng thế.”
Anh ta cười khổ đi ra.
Lúc này tôi mới thấy chiếc áo sơ mi trắng mở toang, mấy chiếc cúc áo trước n.g.ự.c không biết đã đi đâu rồi.
Đường eo của áo bị thít chặt.
Một chiếc áo đẹp bị anh ta mặc thành đồ nửa kín nửa hở.
Vai rộng eo thon, không gì che giấu được.
“Tạ Mẫn Hành, sao trước đây em không phát hiện anh quyến rũ tới thế nhỉ?”
Tôi thỏa mãn ngắm nhìn thân hình gần như hoàn hảo của anh ta.
Không biết thân hình đẹp thế này, lúc làm “chuyện đó” sẽ ra sao nữa.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười.
“Kiều Y Y, em cười gì đấy?”
Câu hỏi của Tạ Mẫn Hành cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi.
Tôi khẽ hắng giọng:
“Không có gì.”
Nhưng khuôn mặt ửng đỏ đã bán đứng tôi.
Tạ Mẫn Hành dùng một tay xé toạc chiếc áo, sau đó chậm rãi tiến về phía tôi.
“Kiều Y Y, sao em không trả lời lời tỏ tình của anh?”
Tôi lầm bầm:
“Chẳng phải em đã đồng ý rồi sao?”
“Thật á? Thế á?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng:
“Rõ ràng em đã gật đầu rồi mà.”
Anh ta nhếch miệng:
“Em nói “Kiều Y Y thích Tạ Mẫn Hành” đi.”
Tôi thật sự cạn lời.
“Không nói.”
“Em nói không nên lời.”
Anh ta bĩu môi:
“Anh còn chưa có danh phận gì cả!”
Anh ta trần truồng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Còn làm loạn nữa là em từ chối đấy.”
Tôi cố ý dọa anh ta.
Anh ta tới gần tôi, dán môi lên:
“Không phải miệng ở đây sao? Không nói được, nhưng mà rất ngọt.”
Tôi đỏ bừng mặt, muốn khóc mà không khóc được:
“Tạ Mẫn Hành, anh đúng là xấu tính y như hồi bé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/len-xem-phim-ech-bi-truc-ma-bat-qua-tang/chuong-7.html.]
Tạ Mẫn Hành lên tiếng:
“Chúng ta còn một việc chưa làm xong mà?”
“Việc gì?”
“Phim còn chưa xem xong.”
Anh ta cười đểu nhìn tôi.
Cứu mạng! Tôi muốn trốn!
Anh ta ôm chặt lấy tôi:
“Chỉ xem thì có gì hay.”
“Thử xem mới biết chứ.”
Tôi định từ chối thì anh ta đã nâng mặt tôi lên, môi anh ta chạm vào trán, mắt, chóp mũi tôi, cuối cùng nghiêng đầu hôn lên môi tôi.
Tôi thở dốc.
Không nhịn được mà cảm thán:
Đúng là đồ cuồng hôn, sao lại thích hôn đến thế không biết.
Xem ra lần này tôi không thoát được rồi.
Tạ Mẫn Hành ôm tôi từ phía sau, cả hai dần tiến về phía giường, cuối cùng tôi bị ném lên đó.
Anh ta cúi người xuống, khoảng cách gần đến mức tôi có thể nhìn rõ cả hàng mi của anh ta, cũng cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ta phả vào chóp mũi.
Anh ta liên tục thì thầm, lặp đi lặp lại tên tôi.
Trong mắt tràn đầy vẻ nóng vội.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách không ngừng.
Cứ như một phản xạ có điều kiện, mỗi lần anh ta chạm vào tôi, tôi đều có cảm giác tê dại khó tả.
Cơ thể tôi run lên nhè nhẹ, giống như cành cây non bị gió xuân thổi qua, lay động không ngừng.
Tôi thức trắng cả đêm.
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên người Tạ Mẫn Hành.
Anh ta hôn lên trán tôi rồi tự lẩm bẩm một mình:
“Trước đây không phải em hay gửi thư tình cho lớp trưởng sao? Anh chặn lại rồi giở chút thủ đoạn.”
Tôi ngẩng đầu lên nghe anh ta nói.
Anh ta nói tiếp:
“Anh đổi người nhận thành tên anh.”
“Nói thật, sao lá thư tình đầu tiên của em không phải là viết cho anh hả!”
“Anh buồn đó.”
Cái gì cơ?
Anh ta còn dám nói tôi!
Tôi tức đến bốc khói:
“Anh nhận cả một thùng thư tình còn gì!”
Tôi nghiến răng véo eo anh ta.
Cơ thể anh ta khẽ run lên, giọng nói có chút khàn khàn:
“Đừng có trêu anh.”
“Hay là… một lần nữa?”
Nghe vậy, tôi vội vàng buông tay:
“Mau dậy đi, chẳng phải hôm nay còn buổi fan meeting sao? Fan của anh đang mong chờ lắm đấy, có cả em nữa.”
Anh ta véo mũi tôi, rồi trả lời câu hỏi trước đó:
“Anh không nhận.”
“Là Triệu Tiểu Bàn không chịu được hối lộ nên lén lút nhận thôi.”
“Anh chưa đọc bất kỳ một lá thư nào, trực tiếp vứt hết rồi.”
…
Buổi fan meeting vẫn được tổ chức ở hội trường hôm trước, Tạ Mẫn Hành bảo tôi có thể đường đường chính chính đến xem, không cần phải che chắn kín mít như vậy. Tôi lắc đầu:
“Thôi, hôm qua em đủ xấu hổ rồi.”
“Được thôi, anh sẽ cố gắng hết sức để thực hiện mong ước của em ngày hôm qua.”
Mặt tôi lại vô thức đỏ lên.
Trên sân khấu rộng lớn, Tạ Mẫn Hành tỏa sáng như một ngôi sao.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
Anh ta đã từng chiếu sáng cuộc sống của tôi, cũng chiếu sáng những chàng trai mang ước mơ thể thao điện tử giống như anh ta.
Tạ Mẫn Hành của tôi, thật sự rất giỏi.
Hết truyện.