Chương 3:
Mặt tôi nóng bừng, tim cũng bỗng đập thình thịch dữ dội, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hơi thở có chút dồn dập.
Không thể không thừa nhận, Tạ Mẫn Hành có vài phần đẹp trai, so với anh ta, mấy nam chính trong phim người lớn đúng là kém “một trời một vực”.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
Anh ta hơi nhếch cằm, yết hầu khẽ trượt:
“Lúc nhìn mình, cậu lại đang nghĩ đến ai đấy?”
Tôi giật mình, đầu óc như muốn nổ tung.
Không thể nói với anh ta là tôi đang nghĩ đến nam chính trong phim người lớn được.
“Cậu nghe mình giải thích!”
Anh ta buông bàn tay đang chống trên tường xuống, vờ như không quan tâm nói:
“Mở cửa đi.”
“Thật ra... thật ra...”
Không tìm được lời giải thích hợp lý, tôi chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tạ Mẫn Hành sải bước ra mở cửa.
Tôi quay đầu.
Chưa kịp nhìn rõ mặt người bên ngoài, đã nghe thấy giọng của Tạ Mẫn Hành:
“Ha ha, tay chân lèo khèo, nhìn là biết yếu rồi.”
Trời ạ, anh ta đang nói cái gì vậy? Tôi hoảng sợ chạy ra cửa.
Vừa đến cửa, Tạ Mẫn Hành đã bước ra ngoài, còn tiện tay ném áo khoác cho tôi.
Tôi vội vàng bắt lấy, áo khoác còn vương hơi thở của Tạ Mẫn Hành.
Áo vừa cởi ra vẫn còn ấm, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay tôi.
“Sao tự nhiên lại thấy cậu ta đẹp trai thế này...”
Tôi không nhịn được mà ngẩn ngơ.
Một lúc sau, người trước cửa mới nghi hoặc lên tiếng:
“Đồ ăn của bạn đây.”
Chắc anh shipper đã chạy lên, mặt đỏ bừng, hơi thở vẫn còn hổn hển.
Tôi xấu hổ nhận lấy đồ ăn, trong lòng thầm chửi Tạ Mẫn Hành 1008 lần.
Tôi còn chưa kịp mở hộp đồ ăn thì điện thoại đã đổ chuông.
Chết rồi, tôi quên mất.
Hôm nay có buổi offline của đội GQ.
…
Để Tạ Mẫn Hành không nhận ra tôi.
Tôi vội vàng trang điểm, mặc quần áo kín mít, đeo khẩu trang to hơn cả mặt.
Quyết tâm “ngụy trang” kín đáo.
Khi đến nơi thì trận đấu đã đến hồi gay cấn.
Dưới khán đài vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, gậy cổ vũ cũng bị vung vẩy không ngừng.
Mười người thì có đến tám người là fan của Tạ Mẫn Hành.
Trong đó có cả tôi.
Tôi là fan “cứng” của anh ta, nhưng anh ta không biết.
“Vô địch vòng 5, đội GQ!”
Tiếng thông báo vang lên làm tôi kích động tới nhảy cẫng reo hò.
Xung quanh cũng truyền tới tiếng reo hò ầm ĩ.
Tôi khác hẳn ngày thường, không nhịn được lấy tay làm loa, hét lớn về phía sân khấu:
“Đội trưởng Tạ, anh đẹp trai quá đi!
“Em muốn sinh con cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/len-xem-phim-ech-bi-truc-ma-bat-qua-tang/chuong-3.html.]
Tôi cứ nghĩ lời mình nói sẽ chìm trong đám đông.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp giọng của mình. Tôi vừa dứt lời, cả sân vận động ồn ào bỗng nhiên im bặt.
Hàng ngàn cặp mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi lập tức ỉu xìu.
Tai còn nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xung quanh:
“Chị này dũng cảm thật.”
“Tôi hơi khâm phục dũng khí của chị ấy rồi đấy.”
“Không được, tôi cũng muốn sinh con cho đội trưởng Tạ. Hay là chúng ta cùng nhau đi.”
Một lần “hướng ngoại” đổi lại cả đời xấu hổ.
Mặt tôi đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Người dẫn chương trình trên sân khấu còn trêu chọc:
“Đội trưởng Tạ của chúng ta vẫn luôn được yêu thích như vậy.”
Máy quay hướng thẳng về phía tôi.
Hình ảnh tôi bị chiếu lên màn hình lớn.
Vào lúc tôi còn đang vội vàng xua tay, chỉ thấy Tạ Mẫn Hành cầm lấy micro của người dẫn chương trình đi về phía khán đài, vẫn là khuôn mặt góc cạnh, vẫn là đôi mắt sáng như sao, anh ta liếc nhìn tôi, khóe miệng còn nở một nụ cười.
Anh ta tiến về phía trước, tôi lại lùi về phía sau.
Khoảng cách càng ngày càng gần, chỉ còn một gang tay.
“Kiều Y Y.”
Anh ta nói rất nhỏ.
Nhỏ đến mức chỉ có tôi và anh ta nghe thấy.
Tôi kinh ngạc há hốc mồm.
Sao anh ta biết là tôi?!
Đột nhiên, một giọng nói nũng nịu vang lên từ trên sân khấu:
“Đội trưởng Tạ, trận đấu thứ hai sắp bắt đầu rồi.”
Tạ Mẫn Hành quay đầu nhìn, nhưng có vẻ như anh ta không định lên sân khấu.
Đây là cơ hội tốt nhất để tôi trốn!
Một, hai, ba! Trước ánh mắt của mọi người.
Tôi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
…
Tôi chạy một mạch về đến nhà, ngồi bệt xuống đất, tháo khẩu trang ra, thở phào nhẹ nhõm.
Nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống.
Thật phiền phức.
Thân phận mà tôi che giấu suốt ba năm trời cuối cùng vẫn bị Tạ Mẫn Hành phát hiện ra.
Tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng gặp mặt sau này:
Tạ Mẫn Hành sẽ tỏ vẻ ghét bỏ:
“Kiều Y Y, cậu muốn sinh con cho ai?
“Ồ, hóa ra là cho Tạ Mẫn Hành.”
“Nhưng mà chúng ta không hợp để sinh con, bây giờ người ta khuyến khích sinh ít mà chất lượng.”
Nghĩ đến đây, tôi lại không cười nổi.
Tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì một số điện thoại lạ gọi đến.
Thấy không phải số của mấy trang web đen, tôi mới nghe máy:
“Chị Y Y, đội trưởng Tạ đang khóc lóc đòi tìm chị kìa, chị đến dỗ anh ta đi.”
Người gọi là Triệu Tiểu Bàn của đội GQ, bạn học cũ của Tạ Mẫn Hành, trong đội chỉ có cậu ấy biết tôi và Tạ Mẫn Hành là bạn từ thuở nhỏ.
Đầu dây bên kia rất ồn ào.
Tôi ngơ ngác:
“Sao thế?”