Lén Xem Phim Ếch Bị Trúc Mã Bắt Quả Tang

Chương 2:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2:

Toàn là “bánh bao” trắng hếu.

Tôi vội vàng che mắt lại, không dám nhìn cái gọi là “xúc xích” kia.

Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, nhưng tôi cảm thấy đạo đức của mình đang bị lên án.

Tôi ấn nút quay lại.

Nhưng điện thoại như bị nhiễm virus, hoàn toàn không có phản hồi.

Không thoát ra được.

Thế là... Tôi bị ép xem từ ảnh đến video.

Còn là loại có cả âm thanh.

Tôi xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, tim đập thình thịch dữ dội, người cũng nóng ran lên.

Vào khoảnh khắc này, tôi thật sự cho rằng... con người ta không nên có tính tò mò.

Tò mò có thể hại c.h.ế.t mèo.

Giây tiếp theo, điện thoại rung lên, tôi nhìn thì thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tạ Mẫn Hành.

Tôi vội vàng tắt hết ứng dụng chạy ngầm, nghe điện thoại của anh ta.

“Đang làm gì đấy?”

Giọng anh ta vang lên dọa tôi giật mình, đánh rơi cả điện thoại xuống đất.

“Ư... ư... a...”

“Mình đang học bài.”

Ba giây sau, Tạ Mẫn Hành lại hỏi:

“Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy?”

Khác với trước đó, lần này giọng điệu của anh ta có chút xao động.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã bị ngắt máy.

Kỳ lạ thật.

Gọi đến mà không nói gì, đúng là lãng phí thời gian của tôi.

Thôi vậy, việc cấp bách là phải thoát khỏi trang web này trước cái đã!

Tôi lại một lần nữa cảm thấy: Con người không nên có tính tò mò!

Rất nhanh tôi đã tắt được hết các ứng dụng chạy ngầm, cũng xóa lịch sử tìm kiếm, rồi khởi động lại điện thoại.

Không biết có còn lưu lại gì không?

Tôi không muốn phải khôi phục cài đặt gốc đâu!

Thôi kệ vậy.

Tôi nằm vật ra giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, nhưng trong đầu toàn là những hình ảnh vừa nãy.

Tim đập càng ngày càng nhanh.

Thật là khó chịu.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên:

“Kiều Y Y! Mở cửa!”

Không xong! Là giọng của Tạ Mẫn Hành!

Sao anh ta lại đến đây giờ này? Tôi có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra điều gì rồi? Vậy thì đời này của tôi coi như xong...

Tôi lo lắng đi đến cạnh cửa, hỏi vọng ra:

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh ta, giọng còn hơi hụt hơi:

“Sao cậu... lại phát ra cái âm thanh đó?”

Âm thanh gì cơ?

“Cậu đang nói cái gì thế? Mình nghe không hiểu.”

Tôi mở cửa, bốn mắt nhìn nhau, tôi hỏi anh ta:

“Cậu đang nói âm thanh gì vậy?”

Anh ta nhìn tôi, mặt đỏ bừng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/len-xem-phim-ech-bi-truc-ma-bat-qua-tang/chuong-2.html.]

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

“Thì... ưm ưm...”

Giọng của Tạ Mẫn Hành rất trầm ấm, lúc anh ta rên rỉ, khiến người ta nghe mà đỏ mặt.

Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu anh ta đang nói gì.

Hai chúng tôi giằng co ở cửa.

Thấy bộ dạng này của tôi, anh ta dịu giọng hơn:

“Y Y, cậu không thể học cái xấu đâu đấy.”

Nghe Tạ Mẫn Hành nói vậy, tôi thừa nhận mình có chút chột dạ.

Tôi đứng bên cạnh nghịch ngón tay, vừa nghĩ đến hình ảnh mình đã xem ban nãy, mặt tôi lại đỏ lên, nói năng lắp bắp:

“Mình... không có.”

Vừa nói xong ngẩng đầu lên, tôi đã phải đối diện với ánh mắt của Tạ Mẫn Hành.

Đôi mắt đen láy đặc biệt nổi bật.

Chỉ là... lúc này khóe mắt anh ta hơi đỏ, chóp mũi cũng ửng hồng, trông như thể tôi đang bắt nạt anh ta vậy.

Chẳng lẽ Tạ Mẫn Hành đang giận?

Sau một hồi chuẩn bị tinh thần, tôi mới ấp úng nói:

“Được rồi, mình thừa nhận là mình có xem.”

“Cậu “đã làm” thật rồi?”

“Chỉ là mình hơi tò mò...”

“Chỉ vì tò mò mà cậu định đánh đổi cả đời mình sao?”

“Cậu chờ mình hòa hoãn lại.”

“Không sao, cùng lắm thì...”

Anh ta kích động, vừa nói xong đã đặt tay lên khung cửa, trông như thể đã c.h.ế.t tâm.

Người không biết còn tưởng anh ta bị thất tình.

Tôi vừa định mở miệng giải thích, anh ta đã bước một chân vào phòng tôi, giây tiếp theo, điện thoại anh ta đổ chuông.

Có vẻ như anh ta không định nghe máy, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi giật mình, thấy Tạ Mẫn Hành liếc nhìn màn hình, ánh mắt tối sầm lại, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại còn đang đặt trên giường, may mà anh ta chưa vào.

“Ừ, tôi đến ngay.”

“Cậu dẫn đội trước đi.”

Tạ Mẫn Hành nói chuyện điện thoại xong, một lúc sau mới nhìn tôi. Tôi chột dạ tránh ánh mắt anh ta.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Có phải đội các cậu sắp thi đấu rồi không?”

“Mình định ra ngoài mở cửa, hay là mình tiễn cậu về luôn?”

Tôi hỏi thăm dò, ý định tiễn vị Phật sống này đi.

Anh ta thờ ơ đáp, ánh mắt tối nghĩa: “Ừ.”

Tạ Mẫn Hành đi chậm vô cùng, chỉ mỗi việc xuống lầu thôi mà cũng mất năm phút. Tôi cúi đầu lẽo đẽo theo sau anh ta, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, trán đau nhói, thì ra tôi vừa đập đầu vào lưng Tạ Mẫn Hành.

Tôi kêu rên đau đớn, còn không nhịn được lầm bầm:

“Cậu luyện cho cơ bắp cứng ngắc như thế làm gì? Đau quá đi.”

Anh ta xoay người ép tôi vào tường:

“Sao vậy? Không thích?”

“Cũng đúng thôi, cậu thích mấy anh chàng “mặt búng ra sữa”, thích mấy người “chưa đầy năm phút” chứ gì.”

“Nói sai rồi, là chưa đầy ba phút.”

Nói xong, anh ta lại lẩm bẩm:

“ĐM, chỉ là không thích mình.”

Giọng Tạ Mẫn Hành rất nhỏ, tôi chỉ nghe được nửa câu đầu.

Anh ta cúi người sát lại gần, hơi thở ấm áp phả xuống, gương mặt quen thuộc hiện rõ ngay trước mắt, môi mím nhẹ, đuôi mày hơi cong lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận