Ký Ức Trong Ngục Tối

Phần 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5

Sau sự tình ấy, người trong thành đều không dám lên núi Tường Minh nữa, ai nấy vội vàng trở về, sắc trời cũng dần tối.

Ta thắp nến trong thư phòng. Ánh sáng mờ mờ lay động, chút hơi ấm còn sót lại ngoài cửa sổ khiến ta bất giác vươn tay ra, muốn chạm vào một thoáng an yên mong manh.

“Cẩm Linh Nhi!”

Thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng khiến ta khựng lại.

Chu Thiên Nguyên đang đứng nơi bậc cửa, thần sắc lạnh lẽo. Hắn bước nhanh tới, vươn tay nắm lấy cổ tay ta, kéo ta rời xa khỏi ánh sáng đèn hoa đăng bên hiên.

“Ngươi đang làm gì đó?”

Ta vùng vẫy hai lần rồi rút tay lại, giọng điệu bình thản mà xa cách: “Biểu ca, có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy tiếng gọi khách sáo ấy, giữa chân mày hắn thoáng hiện vẻ âm u.

“Để ta xem tay ngươi.”

Ta giơ tay trái đã được quấn gạc cẩn thận: “Chỉ là vết thương ngoài da, đại phu đã xử lý rồi.”

Hắn trầm mặc chốc lát, rồi nhẹ giọng hỏi: “Những vết sẹo hôm nay ta thấy trên tay ngươi… là từ lâu trước, không phải do hôm nay ngã ngựa. Chúng... từ đâu mà có?”

Ta ngẩn ra. Chúng là do lần ta bị giam bốn ngày trong ngục tối, vì quá sợ hãi mà cào cấu bản thân.

Ấy là hình phạt mà hắn dành cho ta — cũng là lúc ta tỉnh ngộ.

Thế nhưng ta chỉ nhếch môi cười nhạt: “Chẳng qua là vô ý cào xước thôi.”

Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt đau thương nhưng không tin nổi. Ta không muốn tranh cãi, cũng không muốn giải thích thêm, liền nói: “Biểu ca, nếu không còn gì nữa, ta muốn nghỉ ngơi.”

Hắn bỗng cất giọng: “Khi ở trên xe ngựa, ta cứu Nguyên Âm trước, bởi nàng ấy yếu đuối, nếu không kịp thời cứu giúp, e rằng đã không thể thoát nạn.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Ý của hắn là, ta mạnh mẽ, nên không cần hắn cứu? Nhưng lần ấy ta cũng suýt chết.

Sự châm biếm trong ánh mắt ta hẳn đã quá rõ ràng, bởi sắc mặt hắn bắt đầu lúng túng.

“Nguyên Âm đã chịu nhiều thiệt thòi, ngoài ta ra, không còn ai để dựa vào... Nhưng ngươi đừng lo, dù sau này nàng ấy ở lại bên cạnh ta, ta vẫn sẽ cưới ngươi làm thiếp…”

“Biểu ca.” Ta ngắt lời, giọng bình tĩnh. “Huynh đến đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn nói.”

“Ta sắp dọn ra ngoài, mong biểu ca phái người giúp ta chuyển đồ.”

Hắn sững sờ: “Ngươi muốn rời khỏi Chu phủ?”

Ngươi nói Nguyên Âm không có ai nương tựa, nên phải bảo vệ nàng. Còn ta thì sao?

Phụ mẫu mất sớm, họ hàng Chu gia cũng không còn. Ta chẳng lẽ không cần ai chở che?

Nhưng bây giờ, tranh luận cũng chẳng còn ý nghĩa.

Ta mở tủ, lấy ra một hộp gấm, đưa đến trước mặt hắn: “Ta đã tìm được nơi ở. Trong hộp là văn tự thuê nhà có dấu đỏ của chủ nhà, nếu huynh không tin, cứ mở ra xem.”

Hắn lặng lẽ nhìn chiếc hộp, bật cười lạnh lùng.

“Tùy ngươi. Chu phủ không ép ngươi ở lại. Từ nay, cũng không cần quay lại nữa.”

Dứt lời, hắn phẩy tay áo rời đi, bóng lưng cao ngạo dần khuất trong ánh nến leo lét.

6

Suốt những năm qua, ta từng coi những vật mà Chu Thiên Nguyên ban cho là bảo vật, nâng niu cất giữ chẳng khác gì trân châu bảo ngọc. Thế nhưng hôm nay, lòng đã nguội lạnh, ta chẳng còn thiết tha giữ lại bất cứ thứ gì, liền giao hết cho thị nữ đem đi xử lý.

Ngày rời khỏi phủ họ Chu, ta trông thấy Chu Thiên Nguyên đứng nơi đại môn, ánh mắt lạnh như sương, dáng vẻ tựa như đang thưởng thức một vở hí kịch nhàm chán. Ta hành lễ một cách đoan trang, cười nhàn nhạt.

“Đợi khi nào nàng không còn gây chuyện nữa, ta sẽ phái người đến đón,” hắn thản nhiên nói.

Ta không đáp, chỉ mỉm cười rồi bước lên xe ngựa.

Trong khoang xe, Lâm Tường – vị nữ y nhân mặc y phục hồng phấn – đưa tay kéo lấy tay ta, miệng cười tươi rói:

“Bà chủ y quán của ta, cuối cùng cũng chịu rời khỏi cái nơi chướng mắt này rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ky-uc-trong-nguc-toi/phan-2.html.]

Ta nhẹ nhàng đặt một túi trái cây ngào ngạt hương thơm vào lòng bàn tay nàng:

“Để Lâm đại phu phải chờ lâu, ta đành tạ lỗi bằng chút điểm tâm này.”

Lâm Tường chẳng chút khách khí, chọn lấy hai loại nàng ưa thích, bỏ vào miệng nhai giòn tan, má phồng lên như tiểu miêu ăn vụng. Nhưng nữ tử dịu dàng ấy bỗng vén rèm xe, ánh mắt giảo hoạt mang theo tia giễu cợt không hề che giấu, nhìn thẳng vào Chu Thiên Nguyên vẫn đang đứng sững bên ngoài.

Một ánh nhìn khiêu khích như vết kim khẽ đ.â.m vào lòng tự tôn của hắn. Quả nhiên, đôi mày của hắn khẽ giật, sắc mặt trầm xuống.

Thấy vậy, ta vội đưa tay kéo rèm xe lại.

“Ngươi làm gì vậy? Lỡ làm phật lòng hắn thì...”

“Phật lòng thì sao?” – Lâm Tường hừ một tiếng – “Bao năm nay, ta đã sớm không vừa mắt hắn.”

Nói rồi, nàng tiện tay ném tới một vật, rơi lách cách bên chân ta. Là một tấm biển gỗ, khắc tên ta và Chu Thiên Nguyên.

Tấm biển ấy… chính tay ta từng treo lên cây cầu duyên trên núi Tường Minh, khi lòng còn ngây thơ ôm mộng hồng trần. Lần trước ta cố ý dẫn Chu Thiên Nguyên lên núi, cũng là để tháo xuống vật này.

Ta sai phu xe dừng lại, bước xuống bên một sạp hàng bên đường, nơi người ta đang mổ lợn.

“Phiền đại thúc giúp ta bổ đôi tấm biển gỗ này,” ta đưa cho ông một đồng tiền đồng.

Ông chủ sạp ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo. Tấm biển bị chẻ làm đôi, rơi xuống, chạm đất vỡ vụn.

Ta lãnh đạm xoay người, không thèm nhìn lại:

“Phiền ném đi giúp ta.”

7

Việc rời khỏi Chu phủ, không phải là quyết định trong phút chốc hồ đồ.

Trước đó, ta đã gặp Lâm Tường, nữ tử xuất thân từ gia tộc hành y lâu đời. Song tiếc thay, gia môn lại bảo thủ, không dung nạp nữ nhi theo nghiệp y, khiến nàng phải rời nhà, một mình bôn ba tới kinh thành.

Thiên ý an bài, ta có chút quen biết nơi chốn phồn hoa, nàng lại có y thuật tinh thông, thế là hai người chúng ta quyết ý mở y quán.

Bao năm qua, ta từng giao hảo với không ít tiểu thư khuê các, con nhà quan lại thương gia, nhân lần này, ta đã nhờ họ trợ giúp. Nhờ vậy, y quán tuy mở chưa lâu nhưng đã dần có tiếng. Lúc đầu đích thực vô cùng gian nan, ta dắt Lâm Tường đến khắp yến tiệc, hội thuyền, gắng sức mở đường. May thay, y thuật của nàng quả thực xuất chúng, chẳng mấy chốc đã nổi danh khắp kinh thành.

Giờ y quán đã ổn định, chẳng còn vất vả như lúc đầu, ta cũng có thể an tâm ngồi lại châm trà đọc sách.

Bên ngoài, cơn mưa thu lặng lẽ trút xuống, từng cơn gió se lạnh luồn vào từ khung cửa mở hé. Ta đưa tay xoa xoa cánh tay đã lạnh buốt, bước ra định khép cửa thì bắt gặp một bóng người đứng đó — Chu Thiên Nguyên, tay cầm ô, y phục thấm ướt nước mưa.

"Chu đại nhân chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi ư?" — ta mở lời, giọng điềm đạm.

Hắn nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn: "Tại sao lại gọi ta như thế?"

Ta nhếch môi cười nhạt: "Dù sao thì... chúng ta cũng chẳng phải huynh muội chi giao thật sự, cần gì phải giữ phép thân thiết."

"Vậy sao không gọi ta là Thiên Nguyên?"

Ta thật chẳng hiểu, một nam nhân phong nhã như hắn, vì cớ chi lại chấp nhất việc xưng hô đến vậy. Lòng kiên nhẫn của ta đã gần cạn:

"Chu đại nhân, nếu chẳng phải đến chẩn bệnh hay hốt thuốc, xin mời người tránh sang một bên. Y quán ta không phải nơi để người đến kiếm chuyện."

Chu Thiên Nguyên trầm mặc, gương mặt sa sầm, tay siết chặt lấy cán ô. Qua một thoáng, hắn quay người, rảo bước rời đi giữa màn mưa lạnh.

Ta khẽ hừ một tiếng trong lòng. Quả nhiên... bệnh cũ chưa khỏi, lại thêm cố chấp. Quá nực cười.

8

Sau khi Lâm Tường biết chuyện, nàng giận dữ mắng Chu Thiên Nguyên là kẻ lòng dạ bất chính.

“Lúc còn ở phủ họ Chu, hắn đối đãi với ngươi tệ đến như vậy, nay còn vọng tưởng ngươi sẽ quay về sao? Nam nhân trong thiên hạ đều tự phụ đến mức ấy sao?”

Ta nhẹ nhàng nhướng mày, lời của nàng dường như chẳng đơn thuần chỉ nhắm vào Chu Thiên Nguyên.

Nghe đâu mấy ngày trước, có một nam nhân lưng thẳng như tùng, mày kiếm mắt sáng, khí thế lạnh lùng như sát thần, bước vào y quán khiến bao nhiêu bệnh nhân cũng phải hoảng sợ rút lui. Thế nhưng hắn chỉ đến tìm Lâm Tường, nói đôi ba câu, cuối cùng lại bị nàng đuổi đi không chút lưu tình.

Ta đẩy về phía nàng chén trà thanh nhiệt do chính tay nàng nấu.

Lâm Tường trừng mắt liếc ta một cái, trong mắt giấu vài phần bối rối, vừa uống vừa mắng:

“Lần sau nếu còn gặp hạng người đó, ngươi nhớ cầm chổi đuổi đi cho ta.”

Ta khẽ gật đầu, ngoan ngoãn như tiểu miêu, khóe môi không kìm được mà cong lên.

Ngoài cửa, sương mù tan dần, trời hửng nắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận