21.
Tần Yến dùng đôi mắt phượng chan chứa chiếm hữu nhìn ta đắm đuối, như thể muốn câu hồn đoạt phách.
Ta thở dài: “Tần Yến, mau thả ta xuống. Đây là khuê phòng của ta đấy.”
Hắn như con thú hoang đói khát lâu ngày, vẫn chưa được ăn no: “Mấy hôm trước nàng còn ngủ trên giường ta, ôm lấy ta mà vừa khóc vừa cười. Khi ấy còn buông thả hơn thế này nhiều.”
“…”
Ta cạn lời.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt ta, rồi mới lưu luyến đặt ta trở lại giường.
Sau đó, hắn lại đưa ngón tay vuốt qua vòng ngọc trên cổ tay ta, nhân tiện khẽ nắm lấy tay ta, giọng lười nhác: “Chiếc vòng này đã được khai quang, trị chứng buồn nôn rất tốt.”
… Hắn rõ ràng là sợ ta tháo ra, nên bịa đại một lý do.
Tiện thể còn mỉa mai Thái tử Dung Ngọc.
Xem ra từ nãy tới giờ hắn đều ở đây nghe lén.
Ta hiểu rất rõ hắn xem trọng chiếc vòng này đến mức nào.
Vì thế ta dịu dàng nói: “Vậy à? Vậy ta phải đeo cẩn thận mới được, không thể để nó sứt mẻ chút nào.”
Hắn ngẩn ra giây lát, rồi nhẹ nhàng thở ra, khóe môi cong lên như được vuốt ve: “Ừm… Miểu Miểu, há miệng.”
“Hả?”
Còn chưa kịp hiểu gì, hắn đã nhét vào miệng ta một viên thuốc.
… Vừa chạm đầu lưỡi, vị đắng liền xộc thẳng lên óc.
Ta theo phản xạ muốn nhổ ra.
Ai ngờ Tần Yến đã sớm đoán được, lập tức cúi xuống, môi mỏng che lấy môi ta, không cho ta kịp phản kháng.
Thân thể ta cứng đờ, đành ngoan ngoãn nuốt xuống.
Thấy ta còn bệnh, mặt mũi đỏ ửng, hắn mới chịu rời môi, cười đầy ẩn ý: “Chờ nàng khỏe hẳn rồi… chúng ta lại tiếp tục.”
Ta thở hổn hển tựa vào n.g.ự.c hắn, chẳng còn sức mà giận nữa: “Tần công tử định làm chính mình thành thuốc, rồi đút cho ta uống hay sao?”
Hắn bật cười trầm thấp: pp“Miểu Miểu quả thật hiểu lòng ta.”
“…”
Thôi kệ.
Ta uống thuốc xong thì đầu óc bắt đầu choáng váng, buồn ngủ mơ hồ.
Chợt cảm giác mu bàn tay có thứ gì là lạ chạm vào.
Ta hé mắt nhìn.
Chỉ thấy Tần Yến đang chăm chú nghịch ngón tay ta, nghịch tới cao hứng, còn khẽ cắn một cái: “Thái tử cũng từng nắm tay nàng, ta cũng vậy.”
“Miểu Miểu thích ai hơn?”
Nhìn ánh mắt hắn, ta biết ngay tên điên này lại nổi m.á.u ghen, sắp phát bệnh rồi.
Ta lười biếng lườm hắn: “Tần Yến, đừng có tự chuốc tức vào mình nữa. Không sợ sống chẳng được bao lâu sao?”
Tâm tính hắn vốn cực đoan, xưa nay làm việc chẳng biết giữ mạng.
Thuở thiếu thời bị người ta ức hiếp, hắn nhẫn nhịn nuốt m.á.u vào bụng, bệnh càng thêm bệnh.
Lúc luyện võ lại quá mức liều lĩnh, nội thương đầy mình.
Tuổi còn trẻ mà thọ mệnh đã chẳng bằng người thường.
Những vinh hoa, quyền thế đời sau hắn có được, đều là đổi bằng mạng sống.
Đời trước, hắn vì cứu ta mà trúng độc, tự đoạn đường sống.
Kiếp này, ta chỉ mong hắn sống lâu thêm một chút.
Tần Yến ngẩn người, có lẽ không ngờ ta lại biết cả bí mật này.
Hắn híp mắt, giọng cười nhạt:
“Miểu Miểu thật lợi hại. Chẳng lẽ nàng đã ngầm tra xét gia cảnh của ta?”
Ta lười biếng đưa tay vuốt mặt hắn, trêu ghẹo: “Sao? Biết sợ rồi à?”
Hắn cười mà không ấm, mắt sâu thẳm: “Sợ nàng? Hừ.”
“Sợ nàng biết rồi sẽ chê ta mệnh ngắn, không chịu gả nữa, có tính không?”
Tức thật, con sói nhỏ này lại giở trò tủi thân rồi.
“Im đi, nói gì mệnh ngắn chứ?”
Ta thật chẳng muốn nghe mấy lời xui xẻo đó, liền lườm hắn một cái:
“Nếu Thái tử khiến ngài thấy chướng mắt như vậy…”
“Thì sớm g i ế t phứt cho rồi.”
22.
Ta không biết Tần Yến rời đi từ khi nào.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Đợi đến khi ta ngủ thêm một đêm rồi tỉnh lại, cơn sốt cao đã lui, thân thể cũng nhẹ nhõm như thường. Quả nhiên thuốc của Tần Yến hiệu nghiệm vô cùng.
Mà trong mấy ngày ta mê man, chuyện Tô Minh Nhan mưu hại ta tại Tần phủ đã sớm lan truyền khắp kinh thành.
Chuyện này tất nhiên là có bàn tay của Tần Yến nhúng vào.
Tên điên ấy, xưa nay có thù tất báo.
Đời trước hắn chỉ vì Tô Minh Nhan là thứ muội của ta nên mới nể mặt, mãi chẳng động thủ. Kiếp này có lẽ hắn thấy ta và Tô Minh Nhan vốn chẳng hòa thuận, nên cũng chẳng buồn cố kỵ nữa.
Tô Minh Nhan gắng gượng quỳ suốt mấy ngày trong từ đường, đến khi được thả ra, trời đất bên ngoài đã đổi khác.
Nàng ta bị phụ thân ép đến nhận lỗi với ta.
Sau mấy ngày bị phạt, trông nàng tiều tụy như tờ giấy mỏng, mặt mày tái nhợt như sắp ngã quỵ theo gió. Thế nhưng vừa trông thấy ta, ánh mắt liền lạnh lẽo như rắn độc:
“Tô Miểu! Ngươi vốn đã biết kế hoạch của ta, cố tình chờ trong phòng Tần Yến để hãm hại ta có phải không?”
Thú vị thay, nàng ta cuối cùng cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
Xem ra mấy ngày quỳ trong từ đường, nàng cũng có thời gian nghĩ ngợi không ít.
Ta mân mê đầu móng tay còn vương chút thuốc nhuộm đỏ, nhàn nhạt đáp:
“Tô Minh Nhan, ngươi tốn công hại ta, chẳng phải vì muốn câu dẫn Thái tử Dung Ngọc sao?
“Ta nhường cho ngươi, thế có được không?”
Tô Minh Nhan dường như chưa từng nghĩ ta sẽ thốt ra lời ấy, thoáng sững người.
Đến khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã khác hẳn lúc nãy: “…Tỷ tỷ, tỷ nói gì?”
Thì ra chỉ cần ta chịu nhường Thái tử, nàng ta mới chịu gọi ta một tiếng “tỷ tỷ”.
Chẳng trách kiếp trước, sau bao ngày lạnh nhạt, nàng bỗng chủ động tới phòng ta, gọi ta là "trưởng tỷ" với giọng điệu giả dối, khi ta vừa quyết tuyệt đoạn tình với Thái tử sau cái c h ế t của Tô Tự.
Mà đến khi Tô gia suy tàn, chịu đủ cảnh điêu linh, chỉ có nàng ta là không chút tổn hại, y phục chẳng dính bụi trần.
Giữa cảnh tượng tàn tạ của một gia tộc vừa sụp đổ, nàng đứng trên cao, mặt mày kiêu ngạo, mỉa mai nhìn ta:
“Ngươi đúng là đồ ngu. Giương cung bày trận khắp nơi, cuối cùng cũng chẳng phòng nổi ta.”
“Chẳng phải ta đã lẻn vào thư phòng của phụ thân, đặt những bức thư giả kia vào đó sao?”
Phụ thân của ta, cũng là phụ thân của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-truoc-tan-yen-vi-ta-ma-chet/chuong-7.html.]
Phủ Thái phó, cũng là nhà của nàng.
Ta chưa từng nghĩ, chỉ vì muốn lấy lòng Thái tử, nàng ta có thể dốc hết tay đẩy cả gia tộc vào vực sâu.
Khi ta chất vấn vì sao nàng phải làm đến nước này, nàng chỉ cười lớn như kẻ điên: “Gì mà lấy lòng Thái tử?
“Hừ, ta chỉ mượn tay Thái tử, để hủy diệt cái phủ Thái phó thối nát này thôi!”
“Các ngươi còn nhớ mẫu thân ta c h ế t thế nào không?
“Các ngươi bỏ rơi bà ở biệt viện, để bà ấy bệnh đến c h ế t mà cũng chẳng ai đoái hoài!”
“Ngay cả một bài vị cũng không chịu lập!”
“Ta hận phụ thân, hận ngươi, lại càng hận mẫu thân ngươi! Ta muốn các ngươi nếm đủ đau khổ, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được!”
“Phải rồi, ngươi có biết vì sao mẫu thân ngươi phát điên không?
“Ta đã cho bà ấy uống thuốc suốt mấy năm liền. Ban đầu chỉ bỏ chút ít, sau này càng ngày càng tăng liều.”
“Đến khi Tô Tự c h ế t, ta thấy cũng đủ rồi, mới cho bà ta một trận đau đớn thật sự.”
“Điên rồi cũng tốt. Trước khi c h ế t, mẫu thân ta cũng điên loạn, miệng không ngừng gọi tên phụ thân ngươi, gọi tên mẫu thân ngươi, muốn kéo bọn họ cùng chôn theo!”
Từ khoảnh khắc đó, ta mới thật sự nhìn rõ con người nàng ta.
Hóa ra, thứ muội mà ta cùng mẫu thân bao dung, che chở chỉ vì cùng huyết thống… hoàn toàn không xứng làm người.
Mẫu thân của Tô Minh Nhan - Diêu di nương vốn đã là một kẻ lòng tham không đáy.
Bà ta ghen ghét mẫu thân ta được làm chính thất, lúc mẫu thân ta lâm bệnh liền nhân cơ hạ độc, suýt chút nữa đoạt mạng người.
Phụ thân ta dù nạp thiếp, nhưng cũng không phải kẻ hồ đồ. Sau khi tra ra sự thật, ông liền đ á n h Diêu di nương một trận rồi đuổi ra biệt viện.
Năm ấy trời đông giá rét.
Mẫu thân ta phúc lớn mạng lớn, nhẫn nhịn mà sống sót.
Còn Diêu di nương thì điên loạn rồi c h ế t trong cô độc.
Sau chuyện đó, mẫu thân ta vẫn làm tròn bổn phận chính thất, đưa Tô Minh Nhan về nuôi dưới gối, dạy dỗ chu đáo.
Nào ngờ, vẻ ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện của nàng, thực chất chỉ là lớp mặt nạ che giấu hận thù chất chứa bấy lâu.
Nàng ta bày mưu tính kế, bắt tay với Thái tử.
Rồi sau đó, chính tay đẩy tất cả người thân huyết mạch vào biển lửa không lối thoát.
23.
Hôm nay, một ván cờ mới được bày lại từ đầu.
Ta đã sớm hiểu rõ, Tô Minh Nhan đã thối nát đến tận gốc rễ, không còn thuốc cứu.
Ta cũng chẳng buồn nhìn cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nàng thêm nữa, chẳng qua là vì phải diễn trọn vở kịch này, ta mới cố nhẫn nhịn cùng nàng diễn tiếp:
“Ta nói rồi, muội không cần dày công bày mưu hại ta nữa.”
“Muội đã thích Thái tử, thì ta nhường cho muội là được.”
“Suy cho cùng, cũng chỉ là một nam nhân mà thôi.”
“Chỉ có điều… muội là thứ nữ, Hoàng thượng và Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không để muội làm chính phi.”
“Ý tỷ là, nếu muội cố gắng một chút, có khi được phong làm trắc phi cũng nên.”
Tô Minh Nhan nhìn ta như nhìn thấy quỷ, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc, dường như vẫn chưa tin nổi: “Tô Miểu, chẳng lẽ tỷ không muốn gả cho Thái tử nữa sao?”
Ta hít sâu một hơi, đem hết những thứ đã học được từ kiếp trước, diễn lại cho nàng xem:
“Nếu vì Thái tử mà khiến tỷ muội chúng ta sinh ra hiềm khích, thì ta tình nguyện không gả.”
Khoé mắt ta đỏ hoe, bộ dáng xem chừng vô cùng chân thành.
Tô Minh Nhan đứng sững tại chỗ, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nhếch môi, cười nhạt như cười kẻ ngu dại: “Vậy muội thật phải cảm tạ tỷ tỷ rồi.”
“Không bằng, tỷ làm việc thiện làm cho trót, ra tay giúp thêm mấy lần, dứt khoát đưa muội ngồi thẳng lên vị trí trắc phi của Thái tử đi.”
Nghe vậy, ta cố ý trầm mặc chốc lát.
Sau đó lại giả vờ bị lời nàng chọc giận, cố gắng gượng mặt giữ thể diện, cười một cái gượng gạo: “Được.”
Tô Minh Nhan.
Ta sẽ tiễn muội.
Không chỉ tiễn lên ngôi vị.
Mà là tiễn xuống Tây Thiên.
Tiễn thẳng xuống địa ngục.
24.
Từ dạo ấy trở đi, mỗi lần Thái tử Dung Ngọc đến thăm ta, Tô Minh Nhan đều không biết xấu hổ mà lẽo đẽo theo sau, mặt dày chen vào bên cạnh.
Ta chẳng nói chẳng rằng, cố ý để mặc nàng ta cùng Thái tử dây dưa không dứt.
Về sau, ta dứt khoát không ra khỏi cửa, an ổn ngồi trong phòng đọc sách.
Dù sao thì Tô Minh Nhan cũng luôn canh chừng viện này, Thái tử đến, nàng ta tất sẽ dùng trăm phương ngàn kế để quyến rũ cho bằng được.
Mà Xuân Nhi thì trong phòng giậm chân thình thịch, giận đến mặt đỏ tai hồng:
“Tiểu thư! Người không thấy đâu, Nhị tiểu thư sắp tựa cả người vào lòng Thái tử rồi đấy!”
“Hôm nay Nhị tiểu thư còn đút điểm tâm cho Thái tử, lại còn là miếng nàng ta cắn dở một nửa!”
“Rõ ràng Thái tử điện hạ nói là đến gặp người, sao lần nào cũng ở yên bên Nhị tiểu thư vậy chứ!”
Ta chỉ mỉm cười.
Bởi vì hắn muốn hai tay bắt trọn cả đôi, cả ta và nàng ta đều không buông.
Lại mấy hôm nữa trôi qua, Dung Ngọc cuối cùng cũng tới chặn trước cửa phòng ta:
“Miểu Miểu, rốt cuộc nàng làm sao vậy? Định tránh ta đến bao giờ?”
Hắn nói bằng giọng ôn nhu lả lơi, mang theo chút thương tổn như thể ta đã làm điều gì đó tày đình khiến hắn tổn thương lắm vậy.
Nực cười… rõ ràng là ác quỷ, lại còn khoác lên vẻ từ bi của thần tiên.
Sắp rồi.
Ngày tốt lành của hắn, sắp kết thúc rồi.
Ta giữ dáng vẻ đoan trang của một khuê tú, khẽ lùi lại một bước, thong thả đáp: “Triều đình đang lúc gió nổi mây vần, chính là thời điểm then chốt.”
“Ta nghĩ, nếu cứ dây dưa với điện hạ mãi, e rằng người ngoài sẽ dị nghị rằng điện hạ lún sâu vào tình ái, không lo chính sự.”
Dung Ngọc nghe vậy, sắc mặt lập tức đông cứng lại.
Với hắn, việc thường xuyên lui tới phủ Thái phó vốn là một nước cờ đã được sắp đặt.
Hắn đang giăng tơ ôn nhu, muốn đem chúng ta buộc chặt với hắn.
Hắn từng bước mưu tính, dốc mấy năm trời tạo nên mối giao hảo khăng khít này, vốn tưởng đã chặt chẽ không kẽ hở.
Nhưng ta lại cố tình nhắc nhở hắn…
Ta muốn khiến hắn bất an, khiến hắn hoảng loạn, thưởng thức vẻ mặt hắn khi bị ta đánh úp không kịp trở tay.
Quả nhiên, thần sắc hắn từng chút một sa sầm.
Trên gương mặt dịu dàng ấy như xuất hiện vết nứt, nụ cười trở nên gượng gạo: “... Quả nhiên Miểu Miểu vẫn luôn chu đáo, luôn lo cho cô.”
Lời hắn nói mang đầy dò xét.
Còn ta, chỉ cười nhạt không đáp, để mặc hắn tự mình đoán lấy.