10.
Tuổi trẻ điên cuồng.
Giọng nói của Tần Yến khàn khàn, hắn lặp đi lặp lại tên ta như đang mê sảng, từng câu từng chữ mang theo khát vọng ngang tàng khiến người ta nghẹt thở.
Ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, tròng đen sâu thẳm như vực sâu, cuộn trào ham muốn không che giấu.
Ta bật cười, tiến tới, đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn, nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Tần Yến ngẩn ra trong chớp mắt, rồi lập tức, nơi đuôi mắt hắn phiếm đỏ, môi mỏng khẽ nhếch, giọng đã khàn đến không còn rõ:
"Miểu Miểu cô nương là tiểu hồ ly đầu thai phải không? Câu mất hồn phách người ta rồi, lại không chịu chịu trách nhiệm?"
Giọng nói nửa đùa nửa thật, mang theo bất lực, mang theo uất ức, lại vừa liều lĩnh vừa kìm nén.
Ta chỉ mỉm cười, không đáp, ngước mắt nhìn hắn đầy trêu ghẹo.
Ta vẫn luôn không rõ, rốt cuộc Tần Yến là từ bao giờ bắt đầu để mắt đến ta.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt đó, lời nói đó, rõ ràng hắn đã xem ta là người của mình rồi.
Vậy thì... liệu có phải... từ rất lâu trước đó... hắn đã dòm ngó ta rồi chăng?
11.
Ta bắt đầu hồi tưởng.
Trước khi ta vừa đến tuổi cập kê, ký ức về Tần Yến chỉ có hai lần.
Lần đầu, là vào một ngày mùa đông.
Năm ấy trời đổ tuyết lành. Ta cùng nha hoàn ra ngoài thưởng tuyết, vốn định tìm nơi thanh tĩnh, nào ngờ lại vô tình nhìn thấy hắn.
Tần Yến lúc đó bị mấy công tử thế gia đè xuống tuyết mà đ á n h. Hắn gầy gò, cố chấp, không chịu cầu xin, không chịu cúi đầu.
Ta hoảng hốt quát lên, mấy người kia nhận ra thân phận ta, nể mặt phủ Thái phó, mới chịu buông tay bỏ đi.
Hắn mặt lạnh, ánh mắt âm trầm, cố giữ vẻ kiêu ngạo. Đợi đám người ấy đi khuất, hắn mới không kìm được mà ho ra mấy ngụm m á u.
M á u đỏ tươi rơi trên nền tuyết trắng, khiến người nhìn phải giật mình.
Ta theo bản năng tiến đến đỡ lấy hắn, đưa khăn tay cho hắn lau m á u, còn sai A Xuân đi tìm người giúp đỡ.
Hắn lảo đảo một lúc, rồi gượng đứng dậy, giọng lạnh lẽo mà mỉa mai:
"Tô tiểu thư vẫn nên cách xa ta một chút... kẻo bẩn mình."
Dứt lời, hắn xoay người đi, bóng lưng gầy guộc hòa vào trời tuyết.
Đó là lần đầu tiên ta ghi nhớ rõ hình dáng hắn… lì lợm, âm trầm, cứng đầu, đơn độc.
Giống như một con sói nhỏ đang ẩn mình trong đêm tuyết.
12.
Ta lớn lên trong vòng vây của vô số công tử, tiểu thư thế gia. Người người vây quanh ta, vì ta là đích trưởng nữ phủ Thái phó, là đệ nhất tài nữ kinh thành, là vị hôn thê tương lai của Thái tử.
Còn hắn, chỉ là thứ tử Tần gia, thân mẫu là kỹ nữ thanh lâu, chưa từng được bước chân vào cửa chính Tần gia.
Người ta khinh thường hắn, đương nhiên cũng chẳng ai muốn thân cận.
Sau ngày hôm đó, ta còn thấy hắn thêm vài lần nữa… Hắn luôn ngồi ở nơi ít người chú ý, mắt nhìn xa xăm, đôi lúc lóe lên tia khinh bỉ.
Có một lần, ta và hắn tình cờ chạm mắt.
Ta mỉm cười khẽ gật.
Hắn thì lạnh nhạt quay đi.
Có người sau lưng xì xào…
“Gương mặt hắn thật giống mẫu thân hắn, quyến rũ yêu mị, nhìn là biết không phải loại tử tế.”
Ta nghe mà bực mình.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Lúc đó, cái danh đệ nhất tài nữ của ta cũng được dịp phát huy. Ta sẽ mỉm cười ôn hòa, giả vờ đoan trang nhã nhặn mà nói:
“Luận người sau lưng, chẳng phải việc của quân tử. Thay vì nói xấu người khác, chi bằng soi lại bản thân.”
Nếu hôm nào tâm trạng ta kém, ta sẽ lạnh lùng nhếch môi, lười biếng mà kể:
“Nghe nói địa phủ có mười tám tầng. Tầng đầu là địa ngục nhổ lưỡi… chuyên dùng để xử những kẻ đặt điều, đ.â.m chọt, gièm pha. Quỷ sai sẽ dùng kìm sắt kẹp lấy lưỡi, kéo dài, rồi từng chút, từng chút nhổ ra…”
Nói xong, ta sẽ lặng lẽ phe phẩy quạt, uống một ngụm trà, giả vờ bình thản.
Thật ra trong lòng ta đã muốn lột lưỡi bọn họ từ lâu rồi.
Biện pháp này rất hiệu nghiệm, mỗi lần ta kể xong, xung quanh đều im phăng phắc.
Chỉ là…
Hiệu quả đến mấy, vẫn có lúc gặp trục trặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-truoc-tan-yen-vi-ta-ma-chet/chuong-4.html.]
Hôm ấy, mọi người đang im thin thít thì sau lưng ta chợt vang lên một tiếng cười khẽ.
Ta quay đầu, suýt rớt cả quạt…
Là Tần Yến!
Không biết hắn đến từ khi nào, đứng sau lưng ta, ánh mắt sâu như hồ thu, khó đoán: “Tô tiểu thư.”
Ta hơi bối rối: “Vâng?”
Hắn hỏi: “Nếu nhổ lưỡi là tầng đầu tiên, vậy mười bảy tầng sau là gì?”
Ta ngớ người, rồi đáp theo bản năng: “Tầng hai là c ắ t lưỡi, tầng ba là rừng dao, tầng bốn là gương nghiệp chướng…”
Vừa nói được mấy tầng, ta mới giật mình nhận ra: c h ế t rồi!
Ta là tài nữ, nên đọc sách Thánh hiền, không nên biết mấy chuyện âm tà này.
Lúc đó ta giận lắm, lườm hắn một cái.
Ta âm thầm bênh hắn, ai ngờ hắn lại chơi khăm ta!
Hắn thì cong khóe môi, nhàn nhạt nói: “Nếu có một ngày, được nghe Tô tiểu thư kể hết cả mười tám tầng địa ngục, thì hay biết mấy.”
…
Thì ra, trước khi ta cập kê, Tần Yến đã bắt đầu chú ý đến ta rồi sao?
13.
Từ trong ký ức tỉnh lại, bên ngoài trời đã xế chiều.
Ta rời khỏi vòng tay Tần Yến, trong tay cầm cuốn “Xuyên Vực Chí” hắn trao, lật vài trang, dựa vào cửa cười nhẹ:
“Tần Yến, ngài muốn biết tầng thứ năm của địa ngục là gì không?”
Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng thấp khẽ dụ dỗ: “Sao vậy, Tô tiểu thư cuối cùng cũng chịu kể rồi sao?”
Ta đáp: “Tháng sau tại bãi săn mùa thu, nếu ngài cùng ta liên thủ thắng được Thái tử Dung Ngọc, ta sẽ kể cho ngài nghe.”
...
Năm ấy mùa săn thu, xảy ra vụ mưu sát.
Thái tử Dung Ngọc trong trận ấy cứu được vua, từ đó được sủng ái hơn bao giờ hết.
Nhưng thực ra, hắn sớm biết trước âm mưu của địch quốc.
Hắn cố tình giấu không báo, chỉ để dành công lao cứu vua.
Còn thứ muội của ta, Tô Minh Nhan, lại càng hiểm độc.
Trong lúc hỗn loạn, nàng đẩy ta vào lưỡi d.a.o kẻ ám sát, muốn đoạt mạng ta.
Chính Tần Yến đã thay ta nhận lấy vết thương, rồi phản công g i ế t kẻ đó.
Nhưng lưỡi d.a.o ấy có độc...
Ta vẫn còn nhớ rõ áo hắn nhuộm m á u đỏ tươi.
Kiếp trước, nhờ vết thương ấy, Tần Yến mang theo bệnh tật suốt đời.
Dù sau này vị trí cao, dùng hết bảo dược khắp thiên hạ, cũng không thể kéo dài tuổi thọ.
Kiếp này…
Ta sẽ bắt Tô Minh Nhan và Dung Ngọc cùng trả nợ cho vết d.a.o kia!
Chỉ là...
Ta quên mất, tên điên này vốn tham lam.
Hắn bước sát vào ta, nở nụ cười đầy khiêu khích: “Tô tiểu thư, thế chưa đủ đâu. Nếu ta thắng hắn, nàng phải kể cho ta nghe… trên giường hoa đêm tân hôn mới được...”
14.
Lời thì thầm quấn quýt của Tần Yến bên tai như gió nóng.
Ta cười gật đầu đáp: “Được, nghe theo lời ngài.”
Ôm sách, bước xuống bậc thang, ta nghe giọng hắn vang lên từ phía sau:
“Ta bỗng nhiên tin lời trong mộng của Tô tiểu thư trước đây rồi. Tô tiểu thư bỗng thay đổi, đối xử tốt với ta như vậy, phải chăng vì trong cơn ác mộng đó, có điều gì chưa trọn vẹn?”
Ta ngoảnh đầu nhìn hắn, lòng ngậm ngùi hóa lời: “Phải, trong mộng đó còn có rất nhiều điều tiếc nuối.”
Tần Yến dựa cửa, nụ cười lười biếng nhưng đầy quyến rũ:
“Xem ra, đó quả thật không phải giấc mơ đẹp. Nhưng ta đã mơ thấy Tô tiểu thư đến cả ngàn lần, còn tiểu thư chỉ mơ ta một lần. Theo ta, tiểu thư nên bỏ hết ưu phiền, ngoan ngoãn ăn uống, ngủ nghỉ cho tốt, mơ về ta thêm vài lần nữa. Biết đâu lần sau sẽ là giấc mơ tốt.”
Ta nghẹn ngào, không khỏi gật đầu.
Biết rõ hắn luôn nhìn ta, nhưng ta không dám nhìn lại ánh mắt rực cháy đó, vội vàng đáp rồi rời đi.
Ta sợ nếu ở lại thêm, trước mặt hắn sẽ khóc đến đỏ cả mắt.