4.
Sống lại một đời, ta bắt đầu quan sát Tô Minh Nhan kỹ càng hơn.
Nàng tuy là thứ nữ, nhưng do thân mẫu mất sớm, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên gối mẫu thân ta, cùng ta lớn lên.
Mẫu thân ta chưa từng bạc đãi nàng, ta thân là đích trưởng tỷ, cũng luôn yêu thương, quan tâm. Có gì tốt đều không quên phần nàng.
Thế nhưng nàng hiếm khi dùng đến những thứ ta và mẫu thân ban cho.
Nàng thích mặc áo trắng nhạt, điểm trang cũng vô cùng nhẹ nhàng, dùng trâm gỗ, đeo vòng ngọc, mộc mạc giản dị.
Nàng giỏi pha trà, thường vừa nấu nước vừa ngâm thơ Trà Thánh:
“Không ham vò vàng rượu ngọc, không cầu sáng lên đài; Chỉ ước làm nước sông Tây, một lần chảy qua thành Kinh Lăng.”
Ta từng nghĩ nàng tính tình giản dị, không tranh với đời, nên mới không thích phú quý xa hoa.
Thì ra không phải vậy.
Nàng chỉ là từ nhỏ đã hiểu được đạo lý giả nghèo giả khổ, yếu đuối nhu mì, mới dễ khiến người thương xót.
Nàng càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, y phục càng giản dị mộc mạc, càng khiến người khác sinh lòng thương hại.
Huống chi…
Người ta vẫn nói, người xinh đẹp nhất là khi mặc đồ trắng như để tang.
Tô Minh Nhan chính là người hiểu rõ đạo ấy.
Nàng nghĩ làm vậy sẽ khiến Thái tử sinh lòng che chở.
Nàng nghĩ Thái tử thật sự là người như lời đồn… ôn nhu hòa nhã, thiện tâm như ngọc.
Ta nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Ngươi vừa rồi… nói gì cơ?”
Có lẽ nàng không ngờ ta lại bình tĩnh đến thế, sắc mặt khựng lại trong chớp mắt.
Nhưng nàng đã sắp đặt ván cờ này cả chục năm, hôm nay là cơ hội tất thắng, đương nhiên không dễ gì buông tay.
Ánh mắt nàng từ kinh ngạc hóa thành phẫn nộ, đôi mắt như muốn rưng rưng, bộ dạng trông cứ như thật lòng vì ta đau xót:
“Tỷ tỷ! Tỷ uống rượu thì nên về phòng khách nghỉ ngơi, sao lại ngủ trong phòng của Tần công tử?”
Bốp!
Ta không do dự tát nàng một cái.
Một bên mặt nàng lập tức đỏ bừng, bị móng tay ta cào đến rướm m á u.
Nàng ngơ ngác nhìn ta, không thể tin nổi.
Những người đến xem náo nhiệt cũng im bặt.
Ta khẽ xoa xoa tay:
“Ngươi dùng con mắt nào thấy ta ngủ trong phòng Tần công tử?
“Phụ mẫu từ nhỏ đã dạy hai tỷ muội ta, làm khách nơi người phải giữ gìn khuôn phép.”
“Ta chẳng qua đến tìm Tần công tử mượn cuốn Xuyên Vực Chí, vậy mà ngươi dám giữa bao người hô to gọi nhỏ, bịa ra chuyện ta say rượu đến nhầm phòng, lời lẽ đầy ác ý.”
“Ngươi là muốn làm nhục danh dự của ta, hay muốn làm mất mặt phủ Thái phó?”
“Cái tát này, ngươi thấy oan uổng sao?”
Ta đường hoàng, dõng dạc.
Trong kế hoạch của Tô Minh Nhan, ta lẽ ra phải còn đang mê man bất tỉnh trong phòng này, để mặc nàng đổ nước bẩn.
Hoặc dù có tỉnh, cũng sẽ như kiếp trước, vì danh tiếng gia tộc mà nuốt giận, không lật mặt giữa chốn đông người.
Nhưng ta đâu có làm theo ý nàng.
Mọi thứ đã được ta sắp đặt ổn thỏa, bình tĩnh ngồi chờ nàng đến.
Người đời không mù…
Lúc này, trong phòng của Tần Yến, chăn gối ngay ngắn.
Y phục ta chỉnh tề, tóc tai gọn gàng.
Người ở đây đều xuất thân danh môn thế gia, cảnh ngầm đấu đá trong hậu viện, ai mà chưa từng thấy?
Ta chỉ cần nhắc khẽ, là họ đã tự hiểu.
Ta cố tình nói ra, chính là để những kẻ này biết rõ…
Tất cả, đều là quân cờ trong tay Tô Minh Nhan.
Từ nay về sau, chẳng ai còn tin lời nàng nữa.
Quả nhiên, ta đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
Tô Minh Nhan bị ta tát, ánh mắt lóe lên tia oán hận, nhưng rất nhanh lại đổi thành vẻ đáng thương, mắt đỏ hoe, bộ dáng khiến người thấy mà thương xót.
Chỉ tiếc… không còn ai nói đỡ cho nàng nữa.
Người xem náo nhiệt lần lượt lui xuống.
Không gian trở nên yên ắng.
Tô Minh Nhan đỏ mắt nhìn về phía Thái tử:
“Điện hạ…”
Nàng ngập ngừng định nói.
Thái tử không đáp, chỉ đi đến bên ta, hỏi:
“Miểu Miểu, tay có đau không?”
Tô Minh Nhan sửng sốt nhìn Thái tử, cắn chặt môi.
Nàng nhất định không ngờ, Thái tử xưa nay ôn hòa hiền hậu, đối với nàng cũng luôn quan tâm dịu dàng, vậy mà hôm nay nàng bị ta đánh, khóc thảm như thế, hắn lại coi như không thấy.
Hắn chỉ hỏi ta… tay có đau không.
Chúng ta, là người từ hai kiếp nhìn nhau.
Thái tử tên Dung Ngọc, tài hoa xuất chúng, dung mạo như gió xuân đầu cành, thanh nhã như tranh vẽ.
Hôm nay hắn mặc một thân áo tím sẫm, ngũ quan tuấn mỹ ôn nhu, giống hệt như trong trí nhớ ta.
Người đời đều nói, Dung Ngọc tính tình ôn hòa, tương lai tất sẽ là một vị minh quân.
Kiếp trước, ta cùng hắn lớn lên bên nhau.
Ta mang trên vai vinh nhục của cả gia tộc, từng lập chí phải trở thành một Thái tử phi hoàn hảo, sau này là một vị mẫu nghi thiên hạ.
Ta từng nghĩ sẽ cùng hắn ngắm nhìn non sông gấm vóc, thiên hạ thái bình.
Nhưng về sau, tất cả đều thành trò cười.
Ai ngờ được, người dịu dàng như thế, người từng hỏi ta “tay có đau không”—
Về sau lại g i ế t c h ế t đệ đệ ta, tịch thu gia sản, hại cả tộc Tô thị nhà ta nhà tan cửa nát?
Mà lúc này…
“Tay đỏ hết rồi.”
Dung Ngọc cầm tay ta, nhẹ nhàng xoa vài cái.
Giống như… thật sự đang đau lòng thay ta vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-truoc-tan-yen-vi-ta-ma-chet/chuong-2.html.]
Buồn cười thay, đến tận giờ phút này, ta vẫn không hiểu, rốt cuộc ánh mắt dịu dàng kia của hắn là thật hay giả?
Ngón tay Dung Ngọc mát lạnh, như tuyết đầu nguồn.
Nhưng đáng tiếc… thứ ta cần, không phải là tuyết.
Mà là… một đốm lửa có thể sưởi ấm ta.
Ta không vội rút tay về, chỉ ngẩng đầu, vô thức liếc sang Tần Yến.
Ta muốn biết, hắn có để tâm không?
5.
Từ đầu đến cuối, Tần Yến ngồi yên lặng không nói một lời.
Nhưng ta vẫn nhận ra ánh mắt Tần Yến sâu hơn trước vài phần, thoáng ẩn một vẻ lạnh lùng cố chấp.
Chắc hẳn Tần Yến không vui.
Ta đang suy nghĩ có nên đến chào tạm biệt với hắn hay không.
Bỗng nhiên, ngoài cổng viện lại hiện lên một bóng hình quen thuộc, đã lâu ngày không gặp:
“A tỷ, tỷ không sao chứ? Đệ vừa đến Tần phủ đã nghe đủ thứ lời đồn nhảm nhí, chẳng lẽ có người bắt nạt tỷ sao?”
Người đến là đệ đệ của ta, Tô Tự.
Đệ ấy… Vẫn còn sống
Hắn vừa nói vừa nhìn Tô Minh Nhan bằng ánh mắt nghi hoặc, rõ ràng đã nghe qua sự tình trước đó.
Tô Minh Nhan cắn môi, có phần sợ hãi Tô Tự, rồi nhìn về phía Dung Ngọc với ánh mắt bất lực.
Tô Tự thấy vậy, liền cười lạnh:
“Tô Minh Nhan, ngươi nhìn thái tử làm gì? Ngươi hại trưởng tỷ của mình, Thái tử làm sao bênh ngươi?”
“Thái tử từ xưa đến nay luôn đặt tỷ tỷ ta lên hàng đầu, ngươi không rõ sao?”
Tô Minh Nhan còn cố biện minh: “Ta không có, ta không cố ý…”
“Ha, có toan tính hay không, ngươi tự biết.”
Mắng Tô Minh Nhan xong, Tô Tự quay sang Dung Ngọc, nở một nụ cười rạng rỡ: “Thái tử ca, huynh luôn che chở cho tỷ tỷ của ta, đúng không?”
Dung Ngọc khẽ nhếch môi: “Ừ, a Tự nói không sai.”
Nghe vậy, Tô Tự càng cười tươi hơn, như muốn lấy lòng ta, giơ cằm lên ra hiệu.
Hắn khoác bộ y phục đỏ rực như ngọn lửa, khăn trùm đầu bay bay, đứng giữa làn gió thu, phong thái tự tại phóng khoáng.
Ta nhìn bộ dạng đầy sức sống của hắn, cổ họng nghẹn lại một chút: “A Tự à, về nhà rồi tính.”
Tô Tự vốn nghe lời ta, ta vừa mở miệng, hắn liền ôm lấy thanh kiếm, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, tỷ bao lâu nữa sẽ xong? Mẫu thân sai đệ đến đón tỷ.”
Dung Ngọc cũng như trước, diễn trò một cách nhu mì, giọng dịu dàng gọi ta:
“Miểu Miểu, hôm nay nhiều việc, nàng cũng mệt rồi, ta sai người đưa các nàng về phủ.”
Ta nhìn vào gương mặt ân cần như ngày thường của Dung Ngọc.
Những ký ức kia chợt hiện về, kiếp trước hắn vì muốn hãm hại Cảnh Vương, sai đệ đệ ta là Tô Tự đi Nam Cương điều tra chứng cứ, rồi cố ý bày mưu khiến đệ ấy ngã vào bụng độc trùng Nam Cương mà c h ế t…
Ta thật sự muốn hỏi hắn…
Lúc này, khi hắn thân mật gọi đệ ấy là “A Tự” liệu có chút chân tình nào hay không?
6.
Kiếp trước.
Ta tận mắt nhìn A Tự m á u tươi đầm đìa, dùng cả mạng sống dâng lên chứng cứ vạch trần mưu đồ cấu kết giữa Cảnh Vương và Nam Cương.
Cuối cùng, người thắng là Dung Ngọc.
Hắn cầm chứng cứ A Tự dùng mạng đổi lấy, đứng giữa điện Kim Loan, làm ra vẻ bi phẫn tột cùng, chỉ thẳng kiếm về phía Vương gia.
Hắn lừa được thiên hạ, cũng lừa luôn cả ta.
Nhưng sự thật là…
Rắn độc, trùng độc – là do hắn sai người thả.
Thiên la địa võng – là chính tay hắn giăng.
Ngay từ đầu, hắn đã tính sẵn: lấy mạng A Tự, trải thành con đường đẫm m á u đưa hắn lên ngôi.
Thế nhưng…
A Tự từ nhỏ cũng lớn lên bên hắn.
A Tự luôn theo sau hắn, coi hắn như thần, gọi hắn một tiếng “Thái tử ca”.
A Tự khổ luyện kiếm thuật, chỉ vì muốn thay hắn g i ế t giặc giữ nước.
A Tự đọc sách học đạo, là vì muốn phò tá hắn trị quốc an dân.
Một lòng trung thành, một thân giao phó, từ sinh đến tử… A Tự đều đặt cả vào hắn.
Mà hắn lại nhẫn tâm… dùng thủ đoạn ấy để giẫm nát mạng sống của A Tự ư?
Lúc tin A Tự tử trận truyền về, ta vẫn chưa hay biết chân tướng.
Ta khóc lóc van xin Dung Ngọc, chỉ mong hắn cho người đưa hài cốt A Tự về, đừng để đệ ấy cô đơn nơi đất khách quê người.
Khi ấy, Dung Ngọc vẫn dịu dàng như trước, khẽ gọi ta một tiếng: “Miểu Miểu, nàng mệt rồi, để cô đưa nàng hồi phủ.”
Ta không hiểu, vì sao hắn kiên quyết không chịu đưa A Tự về.
Cho đến khi Tần Yến tìm đến ta: “Ta tra được nơi chôn x á c đệ đệ cô rồi.”
“Dẫn ta đi.”
Khi ấy, ta và Tần Yến chẳng hề thân thiết.
Không biết vì sao hắn muốn giúp ta, nhưng ta không thể bỏ lỡ dù chỉ là một cơ hội mong manh.
Vì vậy, ta theo Tần Yến lên ngựa, suốt đêm vượt đường dài, đến được nấm mộ hoang chôn vùi thân x á c A Tự.
Cuối cùng, ta mời người đào mộ khám nghiệm thi t h ể.
Chỉ đến lúc đó, ta mới hiểu vì sao Dung Ngọc nhất quyết không đưa x á c về kinh.
…Bởi trên thân x á c ấy, cất giấu toàn bộ chứng cứ hắn hạ sát A Tự.
A Tự võ công cao cường, độc trùng nơi Nam Cương vốn không thể lấy mạng đệ ấy.
Đệ ấy c h ế t là bởi một thứ gọi là dẫn hồn hương.
Đó là loại độc mà Dung Ngọc dùng để khống chế tử sĩ.
Vậy mà hắn lại… dùng nó với A Tự.
Chỉ là… ta không biết, rốt cuộc trong lòng Dung Ngọc còn lưu luyến điều gì.
Hắn nhẫn tâm g i ế t người, vậy mà lại chẳng nỡ thiêu x á c đệ ấy.
Cũng vì thế, mà ta… cuối cùng… vẫn lần ra được mọi chuyện.
May thay, đời này, ta có cơ hội làm lại.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Thời gian còn kịp.
A Tự… vẫn còn sống.
Đệ ấy sợ ta chịu ấm ức, nên đã tới đón ta về.
Dung Ngọc lúc này vẫn chưa ngồi vững trên ngôi Thái tử, còn cần giữ thể diện, còn muốn lôi kéo phủ Thái phó, nên vẫn phải đóng vai vị “Thái tử từ bi, độ thế như Phật”.