Ta đã thay đổi diễn biến sự việc. Nếu mọi chuyện thuận lợi, Cố Diên Chi sẽ nhanh chóng khôi phục chức vị.
Quả nhiên, ba ngày sau, Cố Diên Chi chính thức được phục chức, Hoàng thượng vẫn đối đãi với hắn như cũ.
Hôm đầu tiên trở về sau khi tan triều, ta đích thân vào bếp nấu vài món chờ hắn.
Hắn nhìn ta, chậm rãi nói: "Ngươi trông còn vui hơn cả ta."
"Đương nhiên rồi! Tướng quân nhà ta được phục chức, đó là chuyện vui của thiên hạ mà."
Cố Diên Chi uống một chén rượu, gò má hơi ửng đỏ.
7
Cuối tháng Hai, Cố Diên Chi bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi xuân. Giữa tháng Ba, kỳ thi chính thức diễn ra, cả kinh thành dường như lặng đi hẳn.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Tiểu thư, hôm nay nô tỳ thấy đại tiểu thư đã đặt tiệc rượu tại Xuân Ý Lâu vào cuối tháng, xem ra Ôn tướng công rất tự tin sẽ đỗ cao." Nha hoàn khẽ nói.
Ta nhấp một ngụm trà, trong lòng cười lạnh. Chỉ dựa vào một kẻ ngu xuẩn như Ôn Khánh Hà, chớ nói đến Thám hoa, ngay cả một vị trí tiến sĩ e rằng cũng không có cửa.
Còn về phần vì sao kiếp trước Ôn Khánh Hà lại đỗ Thám hoa, đó là bởi sau khi ta bái Lư tiên sinh làm thầy, ông ấy đã đoán ra được hơn chục đề thi. Ta làm bài, Lư tiên sinh chỉnh sửa, sau đó để Ôn Khánh Hà học thuộc lòng.
Trùng hợp thay Lư tiên sinh đoán trúng. Vì thế Ôn Khánh Hà mới có thể đỗ Thám hoa.
Kiếp này, không có ta, không có Lư tiên sinh, hắn ta tuyệt đối không có khả năng đỗ đạt.
Chỉ có tỷ tỷ vẫn ngây thơ cho rằng Ôn Khánh Hà tài mạo song toàn, rằng kiếp trước ta được gả cho hắn ta là nhờ phúc phận của bản thân.
Cuối tháng, Hoàng bảng được niêm yết. Đúng như ta dự liệu, Ôn Khánh Hà thi rớt.
Ôn Khánh Hà không bận tâm, bởi hắn ta biết rõ bản thân có bao nhiêu thực lực. Nhưng tỷ tỷ lại không thể chấp nhận sự thật này. Nàng ta sớm đã chuẩn bị tâm thế để trở thành thê tử của Thám hoa lang, sau đó là phu nhân Tể tướng. Thế mà giờ đây, giấc mộng hoàng lương vậy mà hoàn toàn tan vỡ.
Không cam tâm, nàng ta lại làm ra chuyện lớn: đánh trống kêu oan, cáo buộc kỳ thi xuân có gian lận.
Chuyện này làm kinh động triều đình, Hoàng thượng ra lệnh điều tra nghiêm ngặt. Kết quả đương nhiên không tìm ra bất kỳ dấu vết gian lận nào. Tỷ tỷ và Ôn Khánh Hà đều bị nhốt vào Đại Lý Tự.
Ngày hôm sau, tỷ tỷ nhờ người gửi thư, nói muốn gặp ta.
Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào nhà lao của Đại Lý Tự. Tỷ tỷ tóc tai rối bù, ngồi bệt dưới đất, trên mặt rõ ràng có vết thương. Ôn Khánh Hà thì co ro ở góc tường, trên mặt và cánh tay đầy vết cào xước.
Xem ra, ta đã bỏ lỡ một trận đấu khẩu ác liệt giữa phu thê bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-sau-cung-chua-tron-tinh-nay/chuong-6.html.]
"Thẩm Dung!" Vừa thấy ta, tỷ tỷ đã giận dữ lao tới. Nếu không có chấn song ngăn cách, e rằng nàng ta đã nhào lên bóp cổ ta rồi: "Ta hỏi ngươi, tại sao lại không giống kiếp trước?"
Ta cau mày: "Cái gì không giống?"
"Đừng có giả ngu với ta!" Tỷ tỷ nghiến răng, ánh mắt sắc như dao: "Lần trước ở yến tiệc thưởng hoa, ta đã phát hiện ngươi và Dương phu nhân rất thân thiết. Khi đó, ta đã nghi ngờ... Quả nhiên, ngươi cũng sống lại giống ta!"
Nàng ta vươn tay muốn tát ta qua chấn song: "Ngươi đã giở trò gì? Vì sao Ôn Khánh Hà lại không đỗ Thám hoa? Rõ ràng kiếp trước hắn đỗ! Chắc chắn là ngươi đã làm gì đó!"
Nhìn tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ đến chuyện năm ta năm tuổi. Khi đó, ta và tỷ tỷ cùng chơi đùa trong phòng tổ mẫu. Nàng ta lỡ tay làm vỡ bình hoa, sợ bị trách phạt nên đổ tội cho ta. Khi tổ mẫu cầm thước đánh vào tay ta, nàng ta không những không ngăn cản mà còn giáng thêm một cái bạt tai, nói ta nghịch ngợm, làm mất mặt đại phòng.
Tỷ tỷ vẫn luôn như vậy, từ trước đến nay chưa từng thay đổi. Những thứ tốt đẹp thì đều là của nàng ta, còn gây họa thì lập tức đổ lên đầu ta.
Ta cười lạnh: "Tỷ tự nghe xem mình đang nói cái gì kìa? Kỳ thi xuân là chuyện mà ta có thể can thiệp được sao?"
"Vậy tại sao? Tại sao lại khác biệt như thế?" Nàng ta gào lên.
"Muốn biết lý do sao? Được, ta nói cho tỷ biết." Ta cúi xuống, giọng nói chậm rãi nhưng lạnh lùng: "Ta sinh ra đã có số mệnh phú quý, bất kể ta gả cho ai, người đó cũng đều sẽ một bước lên mây, công danh rạng rỡ."
"Kiếp trước, sở dĩ Ôn Khánh Hà có thể đỗ Thám hoa đó là vì hắn cưới ta. Ta giúp hắn làm bài thi, ta giúp hắn đoạt Hoàng bảng, ta phù trợ hắn lên làm Tể tướng. Là hắn gặp may khi lấy được ta, chứ không phải ta gặp may khi cưới được một Tể tướng."
"Nhưng kiếp này, người gả cho hắn là tỷ. Vậy nên, hắn đương nhiên không còn cái phúc phần đó nữa."
Tỷ tỷ trợn trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy thù hận.
Bất chợt, Ôn Khánh Hà trong góc lao ra. Hắn ta nắm lấy chấn song, trừng trừng nhìn ta không chớp mắt: "Ngươi... Chúng ta đã từng gặp nhau sao? Ta... Sao ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc?"
Ta liếc nhìn hắn ta thật sâu, xoay người rời đi.
Tỷ tỷ và Ôn Khánh Hà ở đằng sau đồng loạt gào lên gọi ta, nhưng chỉ trong chốc lát, hai người bọn họ lại bắt đầu cãi vã.
Mỗi người một câu, trách móc đổ lỗi cho đối phương.
Vài ngày sau, án phạt dành cho hai người cũng được định đoạt. Có người đã đứng ra bảo lãnh cho bọn họ. Tỷ tỷ chịu phạt ba mươi gậy, còn Ôn Khánh Hà thì bị cấm thi suốt đời.
Sau khi bị cấm thi, Ôn Khánh Hà không còn lý do gì để giả vờ đoan chính nữa. Hắn ta mỗi ngày đều tụ tập chè chén với đám bằng hữu lưu manh, về đến nhà thấy tỷ tỷ là nổi cơn giận, bất kể nàng ta vẫn còn thương tích đầy mình, hắn ta cứ thế giơ tay đánh đập, trút hết oán hận lên nàng ta.
Đêm đó, ta mơ một giấc mộng. Trong mộng, ta lại trở về Thẩm phủ, phụ thân ta sau khi tan triều về nhà, ba huynh muội chúng ta vây quanh ông trò chuyện, mẫu thân thì ngồi bên cạnh, mỉm cười dịu dàng...
Khi tỉnh lại, nước mắt đã thấm đẫm gối.
Những ngày gần đây, Cố Diên Chi rất bận rộn, đã mấy ngày liền ta không gặp được hắn.
Hôm nay, nha hoàn trở về báo tin, nói Ôn Khánh Hà lại bị bắt vào ngục.