Kiếp Sau Cũng Chưa Trọn Tình Này

Chương 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nay bổn cung cho ngươi trong vòng ba ngày phải rời khỏi phủ Tướng quân. Trước khi Diên Chi thành thân, ngươi không được qua lại với đệ ấy, tránh làm hỏng đại sự. Nếu ngươi đồng ý, bổn cung còn kính trọng ba phần. Nếu không, bổn cung có đủ cách khiến ngươi phải phục tùng."

Nàng ta hạ mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt sắc bén quét về phía ta.

"Nếu ngươi thích đệ ấy, không buông bỏ được, bổn cung cũng chẳng phải không cho ngươi con đường. Chờ ba đến năm năm, đợi con trai trưởng của đệ ấy ra đời, khi ấy bổn cung sẽ chủ trì, nâng ngươi lên làm thiếp."

"Thế nào? Mau lên tiếng đi, đừng như khúc gỗ vậy." Trang phi nhíu mày.

Ta còn có thể nói gì, chỉ có thể đáp: "Dân nữ không dám trái ý nương nương. Chỉ là, nếu muốn rời khỏi phủ Tướng quân, dân nữ cần đợi Tướng quân hồi phủ, bẩm báo với ngài ấy mới thỏa đáng."

Nàng ta phất tay: "Ngươi cứ đi đi, đệ ấy sẽ không lưu luyến gì đâu. Đệ đệ ta, ta hiểu rõ nhất, từ nhỏ đã lạnh lùng như thế, chẳng hề có tình cảm với ai cả."

"Ngươi cũng đừng mơ tưởng viển vông, thân phận các ngươi cách biệt, đệ ấy sẽ không thích ngươi đâu."

Ta vẫn chỉ biết đáp: "Dạ."

Trang phi nói xong liền sai người tiễn ta ra khỏi cung.

Vừa về đến phủ Tướng quân, ta đã thấy Đới Tư Đồ vẫn còn ở đó, hắn ta nôn nóng hỏi ta đã nói chuyện gì với Trang phi.

Ta kể lại toàn bộ lời nàng ta, Đới Tư Đồ cười khổ, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Nàng ấy vẫn không thay đổi, vẫn thẳng thắn đến đáng sợ."

Ta dừng lại nhìn hắn ta, hắn ta gãi đầu, có chút ngượng nghịu: "Từ nhỏ ta đã thích nàng, cảm thấy nàng xinh đẹp lại giỏi giang. Sau này trưởng thành, trong mộng cũng muốn cưới nàng làm thê tử."

Đới Tư Đồ thở dài: "Nhưng mệnh trời trêu ngươi. Có người muốn lấy lòng Hoàng thượng, liền tặng nàng năm ngàn lượng bạc rồi đưa vào cung. Nàng chẳng hề do dự, lập tức đem số bạc đó giao hết cho Diên Chi, hôm ấy liền theo họ vào cung."

"Bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn muốn gặp nàng để từ biệt. Trong mộng, ta đuổi theo nàng, gọi 'tỷ tỷ', hỏi nàng vì sao đi mà không chào ta một tiếng. Ta tự hỏi, suốt chừng ấy năm, nàng có từng nhớ đến ta một lần nào không?"

Tình cảm ngây ngô thuở thiếu niên đã hóa thành chấp niệm của hắn. Ta cũng khẽ thở dài:

"Ta nghĩ đối với nàng mà nói, tình ái chẳng bằng một chiếc bánh bao lấp đầy bụng. Ngươi từ nhỏ không lo cơm ăn áo mặc, nhưng nàng thì khác. Khi nàng còn bé đã phải lo cả hai miệng ăn, làm gì có tâm tư mà để ý đến tình cảm?"

Đới Tư Đồ ngửa đầu nhìn lên trời, rất lâu sau mới lặng lẽ lau khóe mắt, buông giọng đầy hoang mang: "Ngươi nói đúng, mấy năm nay là ta quá cố chấp rồi. Gặp nàng một lần thì sao chứ? Đừng nói là nàng có còn nhớ ta hay không, dù có nhớ thì đã sao?"

"Trong cuộc đời nàng, có quá nhiều người phải bận lòng, nhưng tuyệt đối không có ta."

Ta đưa khăn tay cho Đới Tư Đồ, hắn ta khoát tay từ chối: "Nói với ngươi xong ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng chuyện này là bí mật, ngươi không được kể với ai khác, kể cả Cố Diên Chi."

Ta đặt ngón trỏ lên môi: "Yên tâm, ta sẽ không nói với ai."

Đới Tư Đồ bật cười, xoa đầu ta: "Ngươi thông minh lanh lợi thế này, nếu Diên Chi không thích ngươi, ắt hẳn là mắt có vấn đề."

"Ta cũng thấy vậy. Đôi tỷ đệ đó đều có vấn đề về mắt cả."

Chúng ta cùng phá lên cười.

Đúng lúc đó, Cố Diên Chi trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-sau-cung-chua-tron-tinh-nay/chuong-11.html.]

Hắn đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta.

13

"Chẳng phải ngươi muốn đi Giang Nam sao? Sao giờ còn chưa xuất phát?" Cố Diên Chi đẩy Đới Tư Đồ sang một bên, đứng chắn giữa hai chúng ta.

"Ta muốn đợi để đi cùng với Dung Dung." Đới Tư Đồ thản nhiên đáp: "Nếu ta đi rồi, một mình nàng sẽ cô đơn. Nàng lại chẳng có người thân, lạnh nóng thế nào cũng chẳng ai quan tâm."

Sắc mặt Cố Diên Chi trầm xuống: "Nàng ấy ở trong phủ của ta, ta tất nhiên sẽ chăm sóc nàng."

Đới Tư Đồ lập tức phản kích: "Ngươi đã chăm sóc chưa? Ngươi mà cũng biết quan tâm người khác à? Từ nhỏ đến lớn, ngươi nào có biết?"

Cố Diên Chi mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, bởi vì lời của Đới Tư Đồ là sự thật.

"Ngươi có thể đi rồi." Hắn hạ lệnh tiễn khách.

Không khí trở nên căng thẳng, ta quyết định lánh đi: "À... ta đi nấu cơm đây."

"Ta giúp ngươi." Đới Tư Đồ cũng nhanh chân chuồn theo.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ta làm bốn món, vừa dọn lên bàn thì sắc mặt Cố Diên Chi càng khó coi hơn: "Sao món nào cũng có ớt?"

Hắn từng bị thương, đại phu dặn không được ăn cay, nhưng khẩu vị của Đới Tư Đồ lại rất nặng.

"Toàn là món ta thích." Đới Tư Đồ cắm cúi ăn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, còn Cố Diên Chi thì chẳng động đũa.

Ta dè dặt lên tiếng: "Ta đi nấu cho Tướng quân một bát mì nhé?"

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên: "Được."

Ta đành đi nấu mì. Đang bận rộn thì hắn xuất hiện trước cửa bếp: "Hôm nay Trang phi có tuyên ngươi vào cung?"

"Vâng, đúng lúc ta cũng muốn nói với ngài chuyện này." Ta thuật lại lời của Trang phi, hàng lông mày hắn nhíu chặt: "Vậy nên ngươi định dọn đi?"

"Ừm. Kỳ hạn hai năm giữa ta và Tướng quân cũng sắp hết, nhân tiện dọn ra luôn."

Đợi giải quyết xong mọi chuyện, ta định đi Tây Bắc một chuyến tìm cha nương.

"Ta vẫn chưa cảm ơn ngài." Ta khẽ giọng nói, "Chuyện ngài chăm sóc cha nương ta, ta đều biết cả."

Hắn không đáp.

Từ khi sống lại đến giờ, ta chưa từng hỏi về tình hình của cha nương và huynh trưởng, bởi vì ta biết họ đang được Cố Diên Chi bảo hộ, không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí còn chẳng phải chịu khổ.

Đời trước, sau khi gia đình gặp nạn, ta lo đến phát cuồng, vội vàng tìm đến Lư tiên sinh – mưu sĩ của phụ thân, mong ông ấy cứu giúp người nhà.

Lư tiên sinh nói ông ấy đã cố gắng tìm người giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm.

Vậy nên, ta liều mạng phò tá Ôn Khánh Hà, hy vọng hắn ta sớm thăng quan, nhờ chức vị mà cứu được gia đình. Mãi đến một năm sau, khi ta cực khổ dò la tin tức, mới biết cha nương và huynh trưởng không những không chịu khổ, mà còn sống rất tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận