KIẾP NÀY CỦA CHÚNG TA

CHƯƠNG 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe em gái kể, Tần Sở Vân nói trước mặt dân làng rằng, từ nhỏ cô ta đã phải chịu đủ mọi tủi nhục.

Mặc quần áo rách rưới, không có cơm ăn, chỉ có thể uống nước cơm.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cô ta đã chịu đựng đủ rồi.

Nguồn gốc của tất cả những điều này, đều là do cô ta có một người mẹ vô dụng.

Lúc cô ta nói những lời này, thím Tần vẫn đang cõng một gùi khoai lang, vì muốn gom tiền học phí cho Tần Sở Vân mà ngày đêm cõng mấy chục cân lương thực đi bộ hơn chục dặm đường đến hợp tác xã mua bán để bán.

Vai và lưng đều bị mài rách cả mảng da đến chảy máu.

Bị đả kích, Thím Tần ngất đi tại chỗ.

Nằm liệt giường nửa tháng thì mất.

Kiếp trước, lúc Tần Sở Vân nhận cha thì đã sắp tốt nghiệp.

Cô ta chỉ lạnh lùng gọi một cuộc điện thoại cho Thím Tần, nói muốn cắt đứt quan hệ.

Lúc đó tôi còn an ủi Thím Tần, nói rằng chắc chắn có hiểu lầm gì đó.

Để giải tỏa hiểu lầm, tôi mới ngồi tàu hỏa hai ngày hai đêm đến trường, muốn hỏi cho rõ ràng thay Thím Tần.

Nhưng cũng vì thế mà mất mạng.

Lúc Tần Sở Vân biết chuyện, cô ta chỉ khẽ nhíu mày một lát.

Không biết cô ta có nhớ lại cảnh Thím Tần đi xin nước cơm từng nhà để nuôi con gái, còn bản thân lại không nỡ uống một ngụm hay không.

Cô ta vốn tưởng rằng, như vậy là có thể đường đường chính chính trở về nhà họ Tần.

Nhưng vợ của Giáo sư Tần không đồng ý.

Giáo sư Tần dựa vào vợ để leo lên, càng không dám nói nửa lời phản đối.

Kiếp trước, Tần Sở Vân là học sinh giỏi được cả trường công nhận, cũng là sinh viên ưu tú nổi bật nhất trong đám sinh viên.

Như thế mà còn phải cắt đứt quan hệ mẹ con để tỏ lòng trung thành mới được chấp nhận.

Còn lần này, cô ta đã sớm tai tiếng đầy mình.

Cả trường đều biết cô ta hãm hại bạn học, là đồ chơi của Hạ Quân Kiệt, còn bị Hạ Quân Kiệt tát trước mặt mọi người.

Giáo sư Tần căn bản không dám thừa nhận.

Tôi biết, rất nhanh thôi, Tần Sở Vân sẽ rơi từ trên mây xuống.

Vì thành tích nghiên cứu máy tính cùng Lâm Thư Lan quá nổi bật, ngay cả nhà trường cũng trao phần thưởng.

Tôi và Lâm Thư Lan cũng được mọi người ca ngợi là tài tử giai nhân.

Dường như đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, đi trong trường, thậm chí có người còn hỏi tôi, chuẩn bị bao giờ kết hôn?

Đến tôi còn như vậy, Lâm Thư Lan chắc chắn cũng đã nghe nói.

Cô ấy da mặt mỏng, trong lòng e là không thoải mái.

Tôi muốn hỏi cô ấy.

Nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Kiếp trước kiếp này, đối với thói đời đen bạc tôi nắm rõ như lòng bàn tay.

Cũng sẽ dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán lòng người.

Tôi đã thấy rất nhiều cái ác, loại không kiêng dè gì, loại có mục đích rõ ràng, loại không có lý do, loại lấy oán báo ân...

Thế nhưng, Lâm Thư Lan lại khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-cua-chung-ta/chuong-8.html.]

Cô ấy không liên quan gì đến những điều tiêu cực này.

Nhưng cụ thể khác biệt thế nào, tôi lại không nói rõ được.

Dường như đến lúc này tôi mới giật mình nhận ra, một sự ngăn cách mơ hồ như từ trên trời rơi xuống, rạch ròi như sông Sở Hán giới.

Hóa ra trong lòng tôi, đã sớm phân loại rồi.

Lâm Thư Lan và những người khác…

「Những lời đó, có làm phiền cậu không?」

Cô ấy cười lắc đầu.

「Không có.」

Tôi giải thích:

「Tớ biết có vài lời đồn, nhưng không phải do tớ tung ra.」

Nói đến đây, tôi có chút do dự.

Tôi tự thấy cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

Chẳng sợ ai nghi ngờ mình cả.

Nhưng tôi không muốn người đó là Lâm Thư Lan.

Nhưng cô ấy không nói ngay, mà dừng một lát rồi mới bật cười.

Đôi mắt nhìn tôi, lấp lánh như sao.

「Tớ biết mà, vì là tớ nói đó.」

Dưới ánh trăng như lụa bạc, giọng cô trong trẻo, nhả chữ rõ ràng.

Cô ấy nhìn tôi chăm chú, cô gái thường ngày thông minh lém lỉnh giờ lại có nét bướng bỉnh trên mặt.

Tôi bật cười, đang định nói gì đó thì một giọng nói vang lên:

「Lâm Thư Lan, nhặt lại thằng đàn ông tao không cần nữa, mày đúng là không biết kén chọn!」

23

Tần Sở Vân nhìn tôi chằm chằm, hừ lạnh một tiếng:

「Tao với Lâm Hoài lớn lên cùng nhau từ nhỏ, suýt nữa thì cưới rồi, tình cảm giữa bọn tao không ai sánh bằng đâu.」

Lâm Thư Lan lại rất bình tĩnh:

「Lớn lên cùng nhau mà còn không cưới được à? Xem ra tình cảm đó cũng thường thôi nhỉ.」

Tần Sở Vân không ngờ cô ấy lại bình tĩnh đến vậy, tức nghẹn họng:

「Mày!」

Ả còn định nói gì đó, nhưng Lâm Thư Lan không muốn đôi co thêm.

Cô ấy gật đầu với tôi, ra hiệu mình đến phòng máy trước, nghiên cứu hôm nay vẫn phải tiếp tục.

Thấy cô ấy đi rồi, Tần Sở Vân bước đến cạnh tôi:

「Nếu nó được thì tại sao tôi lại không được?」

「Lâm Thư Lan là con nhà gia giáo, thì bây giờ tôi cũng là con gái giáo sư, đâu kém gì nó.」

「Tại sao không chọn tôi?」

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận