KIẾP NÀY CỦA CHÚNG TA

CHƯƠNG 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một tiếng sau, thông báo phê bình của phòng kỷ luật đã dán đầy bảng tin của toàn trường.

Tần Sở Vân, quan hệ nam nữ bừa bãi, nhận một lần khiển trách.

Hạ Quân Kiệt, quan hệ nam nữ bừa bãi không nói, còn kéo bè kết phái, muốn bắt nạt bạn học yếu thế, nhận lỗi nặng.

Cùng với đám đàn em của Hạ Quân Kiệt...

Tất cả những người trên, đều bị phê bình nghiêm khắc.

Không chỉ vậy, vào buổi họp sáng thứ Hai, mỗi người phải đọc bản kiểm điểm năm nghìn chữ.

Hai người họ vốn đang rất oai phong trong đám sinh viên mới, sau khi chuyện này lan ra, danh tiếng cả hai đều tụt dốc không phanh.

Tần Sở Vân trở nên "nổi tiếng", đi trong trường, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Làm gì còn dáng vẻ hoa khôi thanh cao kiêu kỳ như lúc mới nhập học nữa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đám đàn em của Hạ Quân Kiệt cũng vì chuyện này mà tan đàn xẻ nghé.

Hắn tuy có tiền, nhưng ở thời đại này, những người đỗ đại học đã nhìn thấy tương lai tươi sáng, không đến mức liều lĩnh chịu kỷ luật để mưu cầu chút lợi lộc từ hắn.

Hai người tuy vẫn còn ở bên nhau, nhưng nghe nói Hạ Quân Kiệt ngày nào cũng đi trêu ghẹo các bạn nữ khác.

Chia tay, có lẽ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

 

…….

 

 

Tôi không còn tâm trí đâu mà lo chuyện bao đồng của họ nữa.

Kiếp này, tôi còn một chặng đường dài phải đi.

Sau khi làm thêm mỗi ngày xong, tôi đều đến phòng máy của trường để học về máy tính.

Lúc này các ngành nghề đều đang trong giai đoạn khởi đầu, máy tính vẫn còn là một thuật ngữ mới lạ.

Ngay cả sinh viên đại học, phần lớn cũng không hiểu rõ.

Viết thư, gửi điện báo, vẫn là phương thức chủ yếu của thời đại này.

Những người nắm vững kỹ thuật máy tính ở thời đại này, đều là nhân tài hàng đầu của đời sau.

Hôm nay, tôi đang cúi đầu luyện tập thì thấy Lâm Thư Lan bước vào.

Ánh đèn sợi đốt chiếu lên mặt cô, trắng trẻo, mảnh mai, nhưng không hề tỏ ra yếu đuối.

Chỉ cần nhìn thấy cô, thế giới dường như tĩnh lặng lại.

Thấy tôi, cô không hề ngạc nhiên:

"Tớ thấy tháng này cậu toàn ở đây, có cần tớ giúp gì không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn cô một cái, gật đầu.

Chuyện này không có gì phải ngại.

Máy tính bây giờ thuộc loại cực kỳ khan hiếm, dễ học nhưng khó tinh thông.

Kiếp trước tôi cũng tiếp xúc rất ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-cua-chung-ta/chuong-6.html.]

Lâm Thư Lan gật đầu:

"Cái này cũng không khó lắm, cậu nhìn này, cứ làm thế này..."

Phải công nhận, Lâm Thư Lan có chút năng khiếu làm giáo viên.

Có lẽ để bày tỏ lòng cảm ơn, cô ấy còn hẹn với tôi, mấy ngày tới đều sẽ đến dạy tôi.

Vốn là cảnh bạn học giúp đỡ lẫn nhau, nhưng rơi vào mắt Tần Sở Vân, cô ta lại như phát điên.

Tôi thật sự thắc mắc.

Cô ta không đi giữ chặt cái "máy ATM dài hạn" của mình, chạy đến tìm tôi phát điên cái gì?

Cô ta chạy tới, lửa giận ngùn ngụt:

"Mọi người đều đang đồn, anh với Lâm Thư Lan đang yêu nhau."

"Lâm Thư Lan chỉ là một khúc gỗ, lại không biết ăn diện, anh bị mù rồi à?"

"Anh cứ nhất quyết muốn ở bên nó, thì đừng trách tôi..."

Lời còn chưa dứt, tôi đã mở cửa.

Lạnh lùng nhìn cô ta:

"Đừng trách tôi cái gì? Cô không phải thật sự tin lời khoác lác của thằng bạn trai cô đấy chứ, nghĩ rằng hắn có quyền hành gì quản được sinh viên khác sao?"

Cô ta lập tức chen vào trong:

"Tôi nói lại lần nữa, nếu anh dám ở bên nó, đừng trách tôi độc ác!"

Tôi lười nhấc cả lông mày, quay người lại nhấn mấy phím trên máy tính.

Thấy bộ dạng lì lợm của tôi, Tần Sở Vân tức tối đi tới.

Cô ta hai tay chống lên máy tính, người nhoài về phía trước, nhìn tôi, đột nhiên cười một cách đầy quyến rũ.

Chiếc cốc nước nhỏ trong tay cô ta nhấc lên, hất về phía trước.

Trong không khí vang lên tiếng dòng điện xẹt xẹt.

"Lâm Hoài, tuy tôi không hiểu lắm, nhưng..."

"Tôi hất cốc nước này lên máy tính, e rằng anh cũng khó xử lý lắm nhỉ."

Tôi đoán được Tần Sở Vân định làm gì rồi.

Tôi bật cười khẩy một tiếng:

"Máy này bị vào nước, tôi đổi máy khác là được chứ gì?"

"Ngược lại là cô đấy, Tần Sở Vân, cô đến học phí còn không đóng nổi, lấy gì ra mà đền cái máy tính này?"

Tần Sở Vân lại cười mà không hề lo lắng:

"Lâm Hoài, phòng máy này bình thường chỉ có anh và Lâm Thư Lan đến."

"Bây giờ xảy ra chuyện, mọi người sẽ chỉ nghĩ là do anh, hoặc là Lâm Thư Lan làm hỏng. Sao có thể nghĩ đến tôi được chứ?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận