Kiếp Này Chúng Ta Đường Ai Nấy Đi

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/xc6A0TZr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

 

“Các vị, mọi người có ai trong hội trường thấy một bé gái cao khoảng chừng này không?” – Người phụ trách buổi tiệc vừa lo lắng vừa ra hiệu bằng tay.

 

Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, rồi ngay lập tức nhận ra, đứa trẻ bị lạc chắc chắn là con của Thịnh Hoài!

 

Bởi vì trong toàn thành phố A, chưa ai dám ồn ào như thế tại tiệc của Thịnh Hoài.

 

“Tôi nghe nói con của đại lão Thịnh Hoài là một cô công chúa nhỏ!”

 

“Đúng vậy đúng vậy, nghe đâu tầm bốn năm tuổi!” – Trong đám người có tiếng bàn tán.

 

Nghe vậy, tất cả đều trở nên vô cùng phấn khích!

 

Họ đang không biết làm sao để tiếp cận Thịnh Hoài, vậy mà ông trời lại đưa cơ hội đến trước mắt!

 

Ngay lập tức, mọi người tản ra, ai nấy đều nhiệt tình tìm kiếm theo miêu tả của người phụ trách.

 

Tô Cẩn An và Bạch Thiến cũng bỏ mặc tôi, chạy trước mọi người như thể sợ chậm chân mất phần.

 

Nhìn bóng lưng vội vã của đám đông, tôi chỉ biết bất lực lắc đầu:

 

“Cái cô nhóc này đúng là khiến mọi thứ rối tung cả lên.”

 

Tôi nghĩ thầm, rồi đi thẳng đến khu vực nước trái cây.

 

Thấy con gái vẫn đang uống ly này đến ly khác không biết mệt, tôi không khỏi cau mày:

 

“Còn dám uống nữa à?”

 

Nghe thấy vậy, con bé quay đầu lại.

 

Khi nhận ra là tôi, con bé cười gượng, ánh mắt lấp ló sự chột dạ.

 

“Về nhà với mẹ.” – Tôi nghiêm giọng.

 

“Không muốn.” – Con bé lắc đầu quầy quậy, tay vẫn ôm chặt ly nước trái cây.

 

Tôi bước lên một bước, định giật lại ly trong tay bé.

 

Nhưng đúng lúc ấy, Bạch Thiến đột nhiên lao đến chặn trước mặt tôi:

 

“Hứa Niệm! Cô to gan thật đấy!”

 

“Cô có biết cô bé là công chúa nhỏ của nhà họ Thịnh không? Vậy mà cô lại dám động tay động chân à?”

 

“Cô điên rồi sao!”

 

Giọng cô ta lớn đến mức khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này!

 

Mọi người lập tức vây lại!

 

“Tôi không gặp cô bao nhiêu năm, sao cô lại thành ra thế này?” – Tô Cẩn An chau mày, ánh mắt đầy chán ghét:

 

“Cho dù cô có thiếu tiền cũng không đến mức làm ra loại chuyện này chứ!”

 

Tôi vừa định mở miệng giải thích thì người phục vụ rượu lại xen vào:

 

“Cái đồ nghèo hèn kia! Cô lại dám gây rối trong tiệc nhà họ Thịnh!”

 

Rồi quay sang người phụ trách buổi tiệc, chỉ tay phẫn nộ:

 

“Sếp, chính là cô ta đấy!”

 

“Ăn cắp quần áo của khách chưa đủ, còn định làm hại cả tiểu thư nhỏ nhà họ Thịnh!”

 

Nghe đến đây, sắc mặt người phụ trách lập tức lạnh hẳn đi!

 

“Người đâu! Bắt kẻ to gan này lại cho tôi!”

 

“Tôi sẽ đích thân giao cô ta cho công an!”

 

“Cẩn thận một chút, đừng làm tiểu thư nhỏ sợ!” – ông ta dặn thêm.

 

Nhóm vệ sĩ lập tức bước lên với ánh mắt lạnh lùng.

 

Bạch Thiến tranh thủ quay sang con gái tôi, nặn ra một nụ cười thân thiện:

 

“Bé ngoan, đừng sợ nhé~”

 

“Chị đây đã đuổi người xấu kia đi rồi.”

 

Con bé nghe vậy, liếc cô ta một cái rồi lập tức chạy về phía tôi, ôm chặt lấy chân tôi, vẻ mặt ấm ức:

 

“Mẹ ơi, cô kia đáng sợ quá!”

 

5.

 

“Giờ mới biết sợ à?”

 

“Lúc nãy lén uống thì chẳng thấy do dự gì!”

 

“Y tá dặn con thế nào con quên sạch rồi đúng không? Bị ho mà còn uống đồ lạnh.”

 

Vừa nói, tôi vừa giơ tay chạm nhẹ vào trán con bé một cái.

 

Thấy vậy, Bạch Thiến lập tức tỏ ra thương cảm:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-chung-ta-duong-ai-nay-di/chuong-5.html.]

“Hứa Niệm! Con bé vẫn còn nhỏ, sao cô có thể chọc mạnh vào đầu con bé như vậy chứ?”

 

“Hơn nữa, con bé là công chúa nhà họ Thịnh đấy, đến lượt cô dạy dỗ sao?”

 

Nghe vậy, tôi bật cười vì tức giận:

 

“Con bé là con gái tôi, tôi không dạy thì ai dạy?”

 

Bạch Thiến sững người.

 

Lúc này, mọi người xung quanh mới sực nhớ ra, lúc nãy con bé gọi tôi là “mẹ”.

 

Ánh mắt họ nhìn tôi đều lộ rõ sự kinh ngạc.

 

Tôi cúi đầu nhìn con gái:

 

“Biết sai chưa?”

 

“Rồi ạ!” – Con bé ngoan ngoãn gật đầu, lí nhí:

 

“Con chỉ uống có ba ly thôi, mẹ đừng lo.”

 

Nghe vậy, tôi bất lực nhìn con bé, cái giọng đó mà còn bảo “chỉ ba ly”?

 

Dạo này con bé bị ho rất nặng, chỉ cần uống chút đồ ngọt hay lạnh là cả đêm không ngủ được.

 

Thịnh Hoài vì chuyện này mà lo đến phát điên, đành giao nhiệm vụ trông chừng con bé cho tôi.

 

Ai ngờ con bé lại lén bám theo đến buổi tiệc rồi lén uống nước trái cây.

 

Đúng là quá nghịch ngợm!

 

“Thôi mà mẹ~ Đừng mắng con nữa mà!” – Con bé kéo tay tôi, vừa cười vừa làm nũng.

 

Những người xung quanh thấy vậy, mặt mũi lập tức tái mét.

 

“Phu nhân, xin lỗi phu nhân! Lúc nãy chúng tôi không nhận ra ngài!” – Người phụ trách toát mồ hôi lạnh.

 

“Phu nhân, là tôi mù mắt hiểu lầm ngài, xin đừng chấp nhặt với kẻ như tôi!” – Người phục vụ rượu run rẩy, mặt mày hoảng sợ.

 

Tôi khẽ thở dài, định mở miệng nói thì Tô Cẩn An bất ngờ tiến lên một bước, nhìn tôi như không thể tin nổi:

 

“Hứa Niệm, em… em thật sự lấy người khác rồi sao?”

 

“Còn có cả con nữa?”

 

Giọng anh ta run lên vì kích động.

 

Tôi gật đầu:

 

“Đúng vậy.”

 

Đó là lần đầu tiên tôi đi xem triển lãm tranh ở nước ngoài sau khi trọng sinh.

 

Và tại đó, tôi gặp Thịnh Hoài.

 

Khi đó tôi mới nhận ra, thì ra trên đời này thật sự có một người hợp với tôi đến vậy.

 

Chúng tôi cùng nhau nói chuyện, ngắm tuyết, ngắm sao.

 

Từ tranh vẽ, ký họa đến cả triết lý sống.

 

Cảm giác “gặp nhau quá muộn” dâng trào, tôi và Thịnh Hoài đến với nhau.

 

Điều quan trọng nhất là, gia đình anh ấy không hề coi thường tôi, một người phụ nữ bình thường.

 

Họ tôn trọng và yêu thương tôi.

 

Thịnh Hoài từng nói:

 

“Niệm Niệm, anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em.”

 

“Tài năng, nhân cách, tính cách và mọi điều khác.”

 

“Cả đời này, anh chỉ muốn nắm tay em đi đến cuối con đường.”

 

Vì vậy, tôi không hề do dự mà gả cho anh ấy.

 

Nói đi cũng phải nói lại, từ lúc tôi xuống máy bay đến giờ còn chưa gặp được cái tên ngốc ấy.

 

Nghĩ đến đây, tôi nắm tay con gái định rời đi.

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

 

Tô Cẩn An bước lên chắn đường tôi:

 

“Hứa Niệm! Em điên rồi sao?”

 

“Vì muốn anh ghen mà em dám… dám kết hôn, sinh con luôn rồi?”

 

“Chẳng phải em từng nói cả đời chỉ muốn gả cho anh thôi sao?”

 

“Tình yêu của em… đúng là hèn hạ đến mức đáng khinh!”

 

Đúng lúc ấy, một giọng nam lạnh lẽo vang lên từ phía sau tôi:

 

“Dám mắng vợ tôi như vậy, anh chán sống rồi à?”

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận