Không Ngờ Cậu Lại Là A

Chương 4:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tôi xoay người ngồi dậy, vừa định thở phào một hơi thì nghe Lục Văn Tây dùng giọng nghi hoặc hỏi: “Có vẻ như cậu tin chắc rằng tôi sẽ bắt nạt cậu ta, tại sao?”

 

Nếu không đọc qua 98% tình tiết không thể miêu tả kia, có lẽ tôi sẽ không chắc chắn như vậy.

 

Còn bây giờ, sau khi đọc mấy triệu chữ “văn học ký túc xá”, lòng tôi đã cứng rắn như hòn đá.

 

Tôi nói giọng vô cảm: “Xin lỗi, là tôi lòng dạ tiểu nhân. Không ngờ cậu không hề bắt nạt cậu ấy, chỉ bắt cậu ấy dọn phòng tắm thôi. Đúng là đại nhân đại lượng mà.”

 

Tôi còn chưa nói xong, Lục Văn Tây đã túm lấy cổ áo tôi: “Cậu chán sống rồi?”

 

Đột nhiên trong đầu truyền tới tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống:

 

【 Cảnh báo! Cảnh báo! Không được xung đột với nhân vật chính! 】

 

Cơ thể tôi yếu thật, nhưng cũng không đến mức mặc người c.h.é.m giết.

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

Cười lạnh một tiếng, tôi nắm lấy cổ tay của bàn tay đang túm cổ áo mình: “Lục thiếu gia, tôi khuyên anh tốt nhất đừng động thủ. Vì nếu anh động thủ thật, chưa chắc tôi đã thua.”

 

Lục Văn Tây nhìn tôi chằm chằm mấy giây rồi từ từ buông tay: “Nể mặt bác trai bác gái, lần này tôi không so đo với cậu.”

 

Tôi đứng dậy chỉnh lại cổ áo, chế nhạo: “Đa tạ đại nhân khoan dung. Xin hỏi bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

 

Gương mặt Lục Văn Tây khá góc cạnh, đáy mắt lưu chuyển tà khí đậm đặc mà lạnh lẽo đặc trưng của Alpha.

 

Đột nhiên cậu ta bật cười: “Được.”

 

Không thèm để ý đến cậu ta nữa, tôi nắm cổ tay Lâm Trầm quay đầu bỏ đi.

 

Lục Văn Tây nhìn chúng tôi, ánh mắt như có ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

 

Cảm nhận được ánh mắt như hóa thành thực chất sau lưng, tôi hơi dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.

 

 

Sau khi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, tôi lập tức gọi điện thoại, đổi ký túc xá cho Lâm Trầm.

 

Trước đây, tôi chỉ biết Lục Văn Tây là một tên biến thái.

 

Bây giờ, sau khi tự mình trải nghiệm, tôi thật sự phải cảm ơn bản thân vì ban nãy đã chạy bán sống bán chết.

 

Cũng may tôi đã thu hút một phần hỏa lực, nếu không chắc chắn Lâm Trầm sẽ gặp họa.

 

Nghĩ vậy, tôi liếc nhìn Lâm Trầm.

 

Cậu ấy cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

 

Buông tay cậu ấy ra rồi tôi mới lên tiếng hỏi: “Sao cậu lại giúp tôi?”

 

Dáng người Lâm Trầm gầy yếu như học sinh cấp ba, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ bình tĩnh không phù hợp với lứa tuổi.

 

Cậu ấy nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu? Sao cậu lại giúp tôi?”

 

Câu này khiến tôi cứng họng.

 

Hệ thống kích động hét lớn trong đầu tôi: 【 Mau nói ngài đến để bảo vệ cậu ta! Mau nói đi! 】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-ngo-cau-lai-la-a/chuong-4.html.]

Tôi: ...

 

Tôi cứng nhắc chuyển chủ đề: “Sao cậu lại đắc tội với cậu ta?”

 

Lâm Trầm cụp mắt, không nói gì.

 

Tôi đành nói: “Thôi được rồi, tôi thấy cậu cô đơn một mình khá đáng thương, muốn nhận cậu làm đàn em, được không?”

 

Lâm Trầm đột nhiên lên tiếng: “Người vẫn luôn đi theo cậu, không phải đàn em của cậu sao?”

 

Tôi sững sờ một chút, “Hả?”

 

Thuận theo ánh mắt cậu ấy, tôi nhìn sang một bên.

 

Lý Viên dừng bước, lúng túng vẫy tay với tôi.

 

Tôi thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói: “Không cần để ý anh ta. Cậu làm đàn em tôi, có tôi che chở, sau này không ai dám bắt nạt cậu.”

 

Thấy cậu ấy không có phản ứng gì, tôi ghé sát lại, tiếp tục dọa: “Cậu nên nhớ, chỉ cần dính phải biến thái đời này coi như xong. Người vừa rồi không phải dạng vừa đâu.”

 

Lâm Trầm nhìn tôi chằm chằm, mãi đến khi tôi sắp chột dạ, cậu ấy mới nhẹ nhàng ném ra một câu như sét đánh: “Cậu muốn ngủ với tôi?”

 

Tôi không tin nổi vào tai mình: “Cậu nói gì?”

 

Lâm Trầm nhìn tôi, lặp lại một lần nữa.

 

Tôi buột miệng: “Sao có thể!”

 

Sau khi xác nhận tôi không nói dối, Lâm Trầm mới loạng choạng ngã lên vai tôi.

 

Mùi hương thoang thoảng lan tỏa, là mùi nho.

 

“Xin lỗi, hình như tôi bị sốt rồi, có thể tựa vào vai cậu một lát được không?”

 

 

Trên taxi, Lâm Trầm nhắm mắt, dựa vào vai tôi.

 

Người cậu ấy nóng bỏng kinh người, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp áo mỏng manh truyền đến, không biết tại sao, ngửi thấy pheromone của cậu ấy, tôi cũng thấy hơi nóng trong người.

 

Tôi vừa xịt thuốc ức chế mùi cho Lâm Trầm, vừa hỏi: “Rốt cuộc cậu bị sao vậy?”

 

Lâm Trầm cau mày, không trả lời.

 

Lúc đến bệnh viện đăng ký khám, cậu ấy vẫn còn đang nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào tường, yết hầu trượt lên trượt xuống, vẻ mặt khó chịu.

 

Nhìn dáng vẻ khó chịu của cậu ấy, tôi hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục nói với nhân viên: “Phiền cô đăng ký cấp cứu khẩn cấp chuyên gia ABO.”

 

Sự thật chứng minh, tôi có tầm nhìn xa thật.

 

Bởi vì chỉ chốc lát sau, Lâm Trầm đã đứng không vững nữa.

 

Sau khi dìu cậu ấy vào phòng kiểm tra, tôi ở bên ngoài chờ rất lâu.

 

Tôi loáng thoáng nghe thấy gì đó như “phân hóa”, rồi “lần hai”, đang định vào phòng nghe kỹ hơn thì người nhà tôi gọi điện thoại tới.

 

Nghe đầu dây bên kia lải nhải, tôi bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ đừng phái Lý Viên canh chừng con mỗi ngày nữa. Con đã trưởng thành rồi, làm vậy đúng là quá khoa trương.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận