Giây tiếp theo, giọng nói lo lắng của Tống Dật Nhiên vang lên bên tai tôi:
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn! Cậu sao rồi?”
Tôi lắc đầu, đau đến muốn khóc.
Khi ý thức không tỉnh táo, con người sẽ cực kỳ khao khát thứ mang lại cho mình cảm giác an toàn nhất.
Lúc đó tôi không hiểu đạo lý này, chỉ lẩm bẩm như một đứa trẻ: “Tôi... tôi muốn nho.”
“Cái gì? Cậu muốn hồ đào??”
Tống Dật Nhiên đỏ mặt: “Tôi, tuy pheromone của tôi là hồ đào, nhưng tôi không phải người tùy tiện!”
Tôi rất muốn đá cậu ta một cái, nhưng cả người đã không còn chút sức lực nào.
Một phút sau, cuối cùng Tống Dật Nhiên cũng hạ quyết tâm: “Vì anh em, tôi liều! Hôm nay anh đây sẽ đánh dấu tạm thời cho cậu!”
Tôi: …
Trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng của tôi là: Tôi nhất định phải moi tuyến pheromone của Tống Dật Nhiên ra, không, là thái thành hạt lựu, không, phải là đạp nát mới đúng!
…
Phản ứng đầu tiên của tôi khi tỉnh lại là: Thằng khốn Tống Dật Nhiên, lúc ngủ cũng phải mở một mắt mà canh chừng.
Tôi cố nén cơn đau đầu, định ngồi dậy.
Chỉ nghe thấy tiếng “leng keng” vang lên, sau đó tôi bị buộc phải nằm xuống lại.
Tôi: …
Tôi mở bừng mắt ra.
Giấy dán tường màu trắng, rèm cửa màu nhạt, đâu đâu cũng sạch sẽ gọn gàng.
Là phòng của Lâm Trầm.
Tôi nghiêng đầu, thấy hai tay mình đang bị một sợi xích bạc khóa lại.
Dây xích rất dài, cũng rất mảnh, chỗ cổ tay là vòng da mềm màu trắng.
“Tỉnh rồi à?”
Lâm Trầm thản nhiên rót cho tôi một ly nước, đưa đến bên môi tôi.
“Uống chút nước đi, em ngủ cả ngày rồi.”
Đây là lần đầu tiên tôi được người khác đút nước cho uống kể từ khi có ký ức.
Ban đầu tôi còn miễn cưỡng nuốt kịp, nhưng sau đó, tôi thực sự không uống nổi nữa, nước không kịp nuốt chảy dọc theo khóe miệng xuống dưới.
Tôi bối rối quay mặt đi, nước chảy dọc theo cằm xuống cổ.
Tôi tức giận nói: “Cậu cho chó uống à?”
Lâm Trầm bình tĩnh lắc đầu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Hôm qua lúc anh đến, em đang ngã trong lòng Tống Dật Nhiên.”
Tôi lập tức căng thẳng, vội vàng cố sờ gáy mình: “Cậu ta đánh dấu tôi rồi ư?”
Lâm Trầm dùng ngón tay mân mê sợi xích, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Nhưng Tống Dật Nhiên nói, em vừa khóc vừa hét đòi cậu ta đánh dấu.”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-ngo-cau-lai-la-a/chuong-10.html.]
“Anh tận mắt nhìn thấy. Em nằm trong lòng cậu ta vừa khóc vừa sờ tuyến pheromone của cậu ta.”
Tôi khô khốc nói: “Tôi có thể giải thích——”
Cảm nhận được hơi thở trên người Lâm Trầm đã thay đổi, đột nhiên tôi cứng đờ.
Vẻ mặt cậu ấy rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen kịt là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Tôi rụt cổ lại: “... Tôi không yêu đương OO.”
Lâm Trầm cười khẽ một tiếng.
Pheromone đặc trưng của Alpha, nồng đậm hơn gấp ngàn vạn lần bình thường, được giải phóng.
Lâm Trầm vốn thanh lãnh ít nói áp sát người tôi, thì thầm bên tai tôi: “Nhưng tôi chưa từng nói tôi là O, thiếu gia.”
…
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả việc Lâm Trầm là Alpha, là nụ hôn lộn xộn không hề có quy tắc của cậu ấy.
Tôi cứng đờ cổ, cảm thấy mình như một cái móng giò sốt tương.
Vốn định để cậu ấy xả giận một chút là xong, không ngờ cậu ấy lại được đằng chân lân đằng đầu, cố gắng cởi quần áo tôi.
“Khoan đã! Lâm Trầm, Lâm Trầm? Cậu làm gì vậy?”
Hai tay bị khóa, tôi chỉ có thể giãy giụa yếu ớt, tức giận vô cùng:
“Lâm Trầm, cậu là đồ vong ơn bội nghĩa! Tôi bảo vệ cậu lâu như vậy, vậy mà cậu lại báo đáp tôi kiểu này sao?”
“Là ai đã đưa cậu rờ khỏi ký túc xá ngay ngày đầu nhập học? Là ai đưa cậu đến bệnh viện? Ai cho cậu cuộc sống yên ổn? Cậu dám động vào tôi? Như vậy có khác gì tên cầm thú Lục Văn Tây kia!”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
Lâm Trầm cứng đờ cả người.
Tôi tiếp tục chửi ầm lên: “Nếu cậu còn làm bậy nữa, tôi sẽ hận cậu cả đời, tôi thề sẽ khiến cậu mãi mãi không tìm được tôi! Mau tháo xích ra cho tôi!”
Mặt Lâm Trầm tái nhợt, tay từ từ thả ra.
Sợi xích bạc mảnh cũng được cậu ấy tháo ra.
Tôi lập tức lật người đè cậu ấy xuống, cười gằn kéo quần cậu ấy: “Cậu đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Không biết ai mới là lão đại sao?”
Đột nhiên, cơn buồn ngủ quen thuộc ập đến.
Tôi vội vàng kéo quần cậu ấy lên.
Trong mắt Lâm Trầm thoáng hiện lên vẻ hoang mang và kinh ngạc.
Tôi gào thét gọi hệ thống trong đầu: 【 Hệ thống! Hệ thống! Không phải cốt truyện đã kết thúc rồi sao? Cơn buồn ngủ quen thuộc này là sao đây! Hệ thống? Hệ thống? 】
Hệ thống bình tĩnh nói: 【 Ký chủ, cốt truyện đã kết thúc, nhưng thiết lập không đổi. Mỗi khi nhân vật chính bị tụt quần cậu vẫn sẽ buồn ngủ, chỉ là không đến mức ngủ mê man. 】
Tôi run rẩy hỏi: 【 Mày có ý gì? Mày nói rõ hơn đi! 】
Tôi đang sững sờ, hệ thống lại chỉ kêu 【 Ái chà 】 một tiếng rồi offline biến mất.
“Thiếu gia, đừng sợ.”
Mùi nho dịu nhẹ lan tỏa, bao bọc lấy tôi.
Lâm Trầm cười cười ôm lấy tôi, thân mật áp vào má tôi.
Thất bại của bản thân tuy đau lòng, nhưng thành công của người khác càng khiến người ta đau lòng hơn.