Vì cơ thể yếu ớt nên tôi mới chạy vài bước đã thở hổn hển.
Vừa đến cửa phòng, tiếng nói trong phòng càng khiến tôi tối sầm mắt mũi.
“Thích không?”
“Cảm giác thế nào?”
“Nói đi, hửm?”
Một giọng nói yếu ớt vang lên: “Lục Văn Tây, đây là ký túc xá, anh đừng như vậy...”
Tôi mặt không cảm xúc nghe những lời tục tĩu này, sau đó trực tiếp đá tung cửa.
Hai người trong phòng đều giật mình, đồng loạt quay mặt lại.
Phản ứng của Lục Văn Tây nhanh hơn một chút, cậu ta giật chăn, che người bên dưới lại, sau đó mới chậm rãi đứng dậy quay đầu, mặt đằng đằng sát khí.
“Làm gì vậy?”
Lục Văn Tây rất cao, cao hơn tôi ít nhất một cái đầu.
Ngũ quan góc cạnh, mắt đen sắc bén, trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo lộ ra hàn ý khát máu.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
Ánh mắt cậu ta đột ngột quét qua, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi bình tĩnh nói: “Thả Lâm Trầm ra.”
Lục Văn Tây như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Cậu nói gì?”
Tôi mặt không cảm xúc: “Tôi nói, thả Lâm Trầm ra.”
Chăn bị giật mạnh ra, một cô gái tóc dài ló đầu ra từ bên dưới chăn.
Cô ta bĩu môi, oán trách Lục Văn Tây: “Lâm Trầm nào? Chẳng lẽ anh còn có người khác?”
Lục Văn Tây híp mắt, mất kiên nhẫn nói: “Đúng, không chịu được thì cút.”
Cô gái bĩu môi rồi bò ra khỏi chăn, hung hăng lườm tôi một cái sau đó lướt qua người tôi, đi ra khỏi cửa ký túc xá.
Tôi: ...
Lục Văn Tây bực bội châm một điếu thuốc, “Lâm Trầm là ai?”
Bề ngoài, tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trên thực tế, tôi đã sắp sụp đổ rồi.
Chết tiệt, người đang nằm trong chăn của Lục Văn Tây lại không phải là Lâm Trầm!
Lục Văn Tây nhả khói thuốc, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Đồng tử Lục Văn Tây hơi híp lại, để lộ ánh mắt nguy hiểm không khác gì dã thú đang săn mồi.
“Tôi nhớ cậu, cậu là Kỳ Tư Ngôn của Kỳ gia.”
Tôi thật sự không biết phải ứng phó với tình huống khó xử này thế nào.
Thấy tôi không trả lời, cậu ta khẽ hừ cười một tiếng, chậm rãi bước về phía tôi.
Vẻ mặt Lục Văn Tây rất u ám, khiến người ta không rét mà run.
Tôi nhấc chân định chuồn, nhưng vì vừa rồi chạy quá vội, chân tôi hơi mềm, đi chưa được mấy bước đã bị một cánh tay ôm ngang eo nhấc bổng lên.
“Muốn chạy đi đâu?”
... Tôi bị nhấc bổng lên không khác gì đang nâng tạ.
... Sau đó lại bị ném lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-ngo-cau-lai-la-a/chuong-3.html.]
May mà giường đủ mềm, chứ không rơi từ độ cao mét chín xuống ván giường, chắc chắn tôi sẽ bị đập thành cái bánh thịt.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, tim tôi lại nhảy lên tới cổ họng.
Lục Văn Tây dí điếu thuốc sát mặt tôi.
Trong mắt tôi dần phóng đại hình ảnh đầu thuốc màu đỏ cam lập lòe.
Lục Văn Tây miệng cười nhưng đáy mắt không chút ý cười.
Cậu ta cụp mắt nhìn tôi, như đang nhìn một vật vô tri, sau đó lại hỏi lần nữa.
“Lâm Trầm là ai?”
…
Trước khi tình tiết bắt đầu tôi đã biết, Lục Văn Tây là một tên điên.
Phong lưu thành tính, cưỡng đoạt trắng trợn, có thù tất báo, âm hiểm xảo trá.
Những chuyện cậu ta từng làm trong truyện, nếu đặt ở ngoài đời thực đã đủ để cậu ta phải vào tù tám trăm lần.
Ví dụ như bây giờ, khí thế quanh người cậu ta còn mãnh liệt và lạnh lẽo hơn cả kim châm.
Tôi căng thẳng liếc nhìn ánh lửa màu cam đang lập lòe, chỉ trong năm giây mà tôi đã gọi hệ thống cả mấy chục lần trong đầu.
Trực giác mách bảo tôi, lần này nếu không trả lời nghiêm túc, điếu thuốc kia sẽ dụi thẳng vào mặt tôi.
Nhưng cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này ngoài một câu 【 Không được can thiệp tình tiết mấu chốt 】 thì chẳng nói được gì khác.
Thấy không trông cậy được vào hệ thống, tôi mở miệng, chấp nhận số phận bắt đầu bịa: “Lâm Trầm là——”
“Lâm Trầm là tôi.”
Một giọng nói vang lên từ sau lưng Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây quay đầu lại, cũng buông bàn tay đang dí thuốc lên mặt tôi xuống.
Trong bóng tối, một bóng người gầy yếu đang từ từ tiến lại gần.
Sau khi đứng lại, cậu ấy lặp lại một lần nữa:
“Lâm Trầm, là tôi.”
Tôi ngẩn người quay đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt đen láy, bình tĩnh.
【 Chúc mừng ký chủ! Mở khóa nhân vật mấu chốt: Lâm Trầm. Giá trị tồn tại +1. 】
Lâm Trầm có ngũ quan anh tuấn, gương mặt bình tĩnh. Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác đã giặt đến bạc màu, dáng người thanh mảnh nhưng thẳng tắp.
Mắt dài đen thẳm, tóc mái đen nhánh lộn xộn trước trán còn vương chút nước, trên gương mặt hơi tái nhợt là vẻ thờ ơ bình tĩnh.
Lục Văn Tây bật cười: “Hóa ra cậu là Lâm Trầm. Kêu cậu dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ cậu đã dọn xong chưa?”
Giọng Lâm Trầm hơi khàn: “Đã dọn sạch cả rồi.”
Ánh mắt Lục Văn Tây đảo qua đảo lại giữa tôi và Lâm Trầm: “Hai người quen nhau từ trước rồi?”
Giọng Lâm Trầm rất nhỏ: “Lúc mới khai giảng, Kỷ thiếu gia đã giúp tôi làm thẻ sinh viên.”
? Tôi đã làm việc đó ư?
Hệ thống kêu lên một tiếng: 【 Ký chủ, cậu ta đang bao che cho ngài. 】
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Lục Văn Tây, tôi nói mơ hồ: “Nghe nói cậu ấy ở đây, tôi không yên tâm nên chạy đến xem sao.”
Lục Văn Tây cười một tiếng, nới lỏng sự kìm kẹp đối với tôi.
“Tôi không ngờ cậu lại tốt bụng tới vậy.”