Kẻ Hủy Diệt Hôn Nhân
Chương 4: Bà nội đến rồi
Mẹ chồng Vương Quế Chi ngày hôm sau đã tới.
Bà ta đã cho tôi hiểu thế nào gọi là hai mặt.
Lúc ấy tôi và Trình Hiên còn chưa kết hôn, sau khi biết trong nhà tôi có nhiều tiền như vậy, thái độ đối với tôi có thể nói là vô cùng thân thiết, gặp ai cũng nói tôi là con gái ruột của bà ta, con trai gạt bỏ sang một bên.
Lúc đó tôi cũng ngốc, lao đầu vào trong vòng xoáy tình yêu, thật sự cho rằng bà mẹ chồng thích tôi như vậy, đến mức m.ó.c t.i.m móc phổi ra đối đãi.
Đợi đến sau khi kết hôn, nhìn thấy tôi sinh con gái, thái độ của bà ta quả thực chính là xoay chuyển 180 độ, ngoại trừ ở trong bệnh viện bỏ lại tôi cùng con gái rời đi, thậm chí ngay cả con gái của tôi, bà ta cũng không cho một khuôn mặt tốt.
Lâm Lâm đã lớn như vậy mà một phân tiền tiền mừng tuổi cũng chưa từng được nhận.
Đôi khi tôi còn nghe thấy bà ta dùng giọng chua ngoa độc ác nói con bé là đồ thừa thãi.
Tôi quá ngu ngốc, cũng quá nhẫn nhịn, chỉ cảm thấy là người một nhà thì nên hài hòa, vì vậy nhịn xuống, thầm rơi nước mắt vào ban đêm, chỉ sợ Trình Hiên nghĩ tôi bị ủy khuất, hiện tại đã bị ép đến bước này thì tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như thế nữa.
Lúc mẹ chồng tới là hơn 9 giờ sáng, bởi vì phải trông con nên tôi tự mình mở một cửa hàng, thời gian làm việc coi như tự do, vì vậy lúc này tôi vẫn ở nhà.
Tôi mở cửa cho bà ta, nhìn thấy bà ta đi tay không, sắc mặt u ám đứng ở đó, thấy tôi liền trực tiếp sặc một câu: “Tôi đã gõ cửa lâu như vậy, cô không nghe thấy sao?”
Trước mặt bà ta tôi vẫn luôn là một người vợ nhu thuận, hiện tại cũng không ngoại lệ, tôi vội vàng tìm dép lê thay cho bà ta, cẩn thận từng li từng tí nói: “Không dám ạ, mẹ, hôm qua con ngủ không ngon lắm nên hôm nay dậy hơi muộn.”
Vừa nghe ta nói như vậy, Vương Quế Chi càng tìm được lý do chửi ầm lên, nói tôi chính là một người vợ lười biếng, cái gì cũng không biết, là cái không biết đẻ trứng gà mái già, cưới tôi là điều đáng thất vọng... Ô ngôn uế ngữ không ngừng.