Kẻ Hủy Diệt Hôn Nhân

Chương 22 Bắt đầu thu lưới

Mặc kệ bọn họ ai chó cùng rứt giậu muốn làm chuyện không thể khống chế, vậy cũng không liên quan đến tôi, hiện tại tôi chỉ nhắm vào tiền trên người Trình Hiên.

Lưới đã trải ra một thời gian dài như vậy, cũng sắp kết thúc rồi.

Đợi đến khi bọn họ loạn thành một nồi cháo thì lúc đó muốn móc chút tiền từ trong tay Trình Hiên sẽ không đơn giản như vậy.

Vì thế ngày hôm sau, ngay sau khi Trình Hiên trở về, tôi lập tức nắm lấy ống tay áo của anh ta, giống như vô cùng sợ hãi.

"Làm sao bây giờ, Trình Hiên, hiện tại bọn họ nhất định muốn em giao tiền thế chấp trước, nếu như giao không được sẽ chặt một cánh tay của ba. Em sợ muốn chết, hiện tại em làm gì có tiền nữa, trong tiệm vừa sửa sang lại nên trong tay một chút tài chính hoạt động cũng không có, em chuẩn bị cầm cố nhà ở sang tên cho bọn họ để cứu ba em ra."

Gần đây tâm trạng của Trình Hiên vẫn rất tồi tệ, vừa nghe tôi nói như vậy thoạt nhìn thiếu chút nữa muốn cãi nhau, nhưng cuối cùng anh ta cũng nhịn xuống được.

Anh ta hít sâu một hơi nói với tôi: "Nhà ở không phải việc nhỏ, em sao có thể tùy tiện sang tên như vậy?"

"Nhưng mà ba em mới là quan trọng nhất, chỉ cần có thể đem ông ấy trở về thì nhà ở có tính là gì, về sau có tiền lại mua, anh hiện tại có rảnh theo em chút, không có thì em sẽ tự mình đi tìm bọn họ!"

Trình Hiên ở trước mặt người ngoài lá gan chỉ có một chút, hơn nữa tôi nói lại là loại người như vậy nên làm sao có thể đi gặp.

Anh ta không chỉ không muốn đi gặp, còn lôi kéo tôi: "Em chờ một chút, không cần vội vã như vậy, chờ nghĩ biện pháp khác xem sao!"

"Đó là cha em, em làm sao có thể không vội chứ!"

Tôi tát anh ta một bạt tai, nhìn Trình Hiên bối rối khiến trong lòng vô cùng vui sướng.

Nói tôi muốn rời đi xong quả nhiên Trình Hiên lại một lần nữa túm lấy tôi.

Nhìn anh ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nghe anh ta nói: "Tiền thế chấp rốt cuộc cần bao nhiêu?"

Trong lòng tôi cười, mặt ngoài tỏ vẻ cảm động: "Trình Hiên, anh muốn thay em cầm cố số tiền này sao?"

Trình Hiên không để ý đến vấn đề này của tôi, lại lặp lại một lần nữa: "Rốt cuộc cần bao nhiêu?"

"Họ nói là hai triệu."

"Hai triệu sao, bọn họ tại sao không đi cướp tiền luôn đi!" Sắc mặt Trình Hiên trở nên cực kỳ khó coi.

Tôi lấy tay anh ra khỏi vai mình: "Chuyện này không cần anh quan tâm, căn nhà trong tay em đủ cầm cố rồi."

"Đừng, Tần Tình, em chờ một chút, nhà ở về sau không biết còn tăng giá trị lên bao nhiêu đâu, mặc dù hiện tại em có bán cũng không thể bán được gấp như vậy, như vậy bán không ra giá tốt đâu!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận