Tôi như bị ma xui quỷ khiến đi theo, ngoài hành lang đang mưa, cậu ấy đi đến cầu thang không có người.
Gầm nhẹ qua điện thoại.
“Đừng gọi nữa! Những gì chúng tôi có thể cho thì đã cho hết rồi, đối với ông đã là tận tình tận nghĩa! Chẳng phải ông bảo chỉ cần tiền thôi sao? Vậy tại sao… tại sao lại g.i.ế.c người! Ông có biết làm vậy sẽ liên lụy tới tôi và mẹ tôi không?”
Vụ án mạng ở nhà Hạ Lâm xảy ra lúc chín rưỡi.
Nhà cô ấy ở khu Nam, nếu từ địa chỉ giả tôi đưa mà chạy đến khu Nam thì đúng nửa tiếng.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Người đã cung cấp thông tin cho bọn tội phạm, chính là Chu Túc.
Sao có thể?
Có thứ gì đó trong lòng tôi đang sụp đổ, tan tành.
Lúc lùi lại, khuỷu tay tôi vô ý đụng vào chiếc chổi, tiếng "bộp" rơi xuống sàn khiến Chu Túc giật mình.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại.
Tôi đột ngột quay đầu, dùng hết sức chạy đi, Chu Túc lập tức đuổi theo lên sân thượng, tiếng bước chân gấp gáp hòa lẫn tiếng mưa lớn.
Cậu ta túm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt hoảng loạn, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày: "Tùng Tùng, cậu nghe tớ giải thích!"
Tôi hỏi cậu ta muốn giải thích cái gì.
"Giải thích tại sao hung thủ lại biết địa chỉ của tôi, địa chỉ của Hạ Lâm? Chu Túc, cậu là đồng phạm g.i.ế.c người, cậu có biết mình đã hủy hoại bao nhiêu người không?"
Lời chất vấn đầy phẫn nộ khiến cậu ta đau khổ nhắm mắt lại.
“Đúng vậy, bố ruột của tớ là kẻ g.i.ế.c người.”
“Mấy năm trước, ông ta bị bắt và bị kết án tử hình, mẹ tớ đưa tớ đi bước nữa. Nhưng hôm qua bố tớ đột ngột gọi điện đến, nói là vượt ngục rồi cần một khoản tiền lớn. Nếu không xoay đủ tiền, ông ta sẽ tìm đến mẹ tớ, sẽ hủy hoại cuộc sống yên bình hiện tại của gia đình tớ. Tớ thật sự không còn cách nào khác, mai là thi đại học rồi, ông ta đảm bảo với tớ rằng chỉ cần có tiền sẽ đi, sẽ vĩnh viễn không quay lại nữa.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Túc khóc, trong mắt cậu ta đầy những tia máu.
“Ông ta là bố ruột của tớ, m.á.u mủ ruột rà, tớ không thể trơ mắt nhìn ông ta chết. Nhưng tớ thật sự không biết ông ta còn có đồng bọn, Tùng Tùng, cậu tin tớ đi, tớ thật sự không biết gì cả…”
Đôi mắt đen như đá mã não của cậu ta đẫm lệ, khiến người ta không khỏi cảm thấy thương xót.
“Vì kỳ thi đại học tớ đã cố gắng thế nào, người khác không biết, nhưng Tùng Tùng, cậu sao có thể không biết chứ?”
“Chẳng phải chúng ta đã hẹn ước sẽ cùng nhau thi đỗ Bắc Kinh sao?”
“Đừng hủy hoại tớ… được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hung-thu/chuong-7.html.]
Tim tôi đau thắt lại.
Chu Túc từng là chỗ dựa duy nhất của tôi trong suốt mười năm đó.
Mỗi khi định bỏ cuộc, tôi lại nghĩ nếu mình c.h.ế.t đi.
Có lẽ cậu ta sẽ buồn lắm.
Nhưng kỳ lạ là, mỗi lần Chu Túc đến thăm, cậu ta đều sẽ hỏi dăm ba câu: "Tùng Tùng, cậu thật sự không nhớ ra manh mối nào sao? Hai người đó có nhắc đến việc sẽ trốn đi đâu không?"
“Tiếc thật, hai người đó đến giờ vẫn chưa bị bắt.”
“Hai người đó…”
Giờ tôi mới hiểu vì sao cậu ta luôn nhấn mạnh số hai.
“Bởi vì khi bọn chúng hành hạ tôi, hung thủ thứ ba đã xuất hiện… Bọn chúng cứ ngỡ tôi đã chết, nhưng tôi lại sống sót một cách ngoan cường. Cậu sợ tôi đã nhìn thấy mặt ông ta, biết mối quan hệ giữa hai người và sẽ phá hỏng cuộc đời cậu.”
Mặt Chu Túc lập tức sa sầm lại.
Tôi kéo khóe môi, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Chu Túc, bố cậu, chính là tên cảnh sát giả đã tiếp ứng cho bọn chúng, đúng không?”
Lúc đẩy tôi xuống sân thượng, trên mặt Chu Túc không hề có chút do dự.
Vẻ mặt cậu ta lúc này, rất giống với khuôn mặt tên hung thủ đã vặn gãy cổ tôi.
Tôi rơi xuống giữa tiếng thét kinh hoàng của bạn học, thế giới đảo lộn, cơn đau toàn thân lan ra khắp cơ thể.
Trong mơ màng, tôi nhớ lại mấy ngày trước, chúng tôi cùng lên sân thượng ngắm sao, lắng nghe tiếng ve sầu mùa hạ, trò chuyện về những lý tưởng tương lai.
Chu Túc ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn khao khát.
“Tùng Tùng, chúng ta của tương lai nhất định sẽ được như ý nguyện.”
Tôi mệt mỏi mở mắt.
Trong phòng học lộn xộn, tay Chu Túc vẫn còn đặt trên trán tôi, mặt cậu ta đầy vẻ lo lắng: "Tần Tùng, cậu không bị cảm đấy chứ? Có cần tớ đi phòng y tế lấy thuốc cho cậu không?"
Thật nực cười, giây trước cậu ta còn đứng trên mép sân thượng, lạnh lùng nhìn tôi rơi xuống.
Sau khi Chu Túc nhận một cuộc điện thoại rồi quay lại, sắc mặt cậu ta u ám đến cực điểm.
Tôi biết ngay, bánh răng vận mệnh lại bắt đầu quay rồi.
Bản chất con người giống như con mèo của Schrödinger*, chỉ khi nguy hiểm thực sự ập đến mới có thể nhìn rõ.
(Con mèo của Schrödinger* là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử.)