HOA NHÀI

Chương 3

7

 

Tôi cũng đã thấy hot search.

 

Phải công nhận khả năng phá án của cư dân mạng thời nay thật đáng nể.

 

Sáng sớm vừa tỉnh dậy, tôi nhận được tin nhắn riêng.

 

Vị Tiểu Trì này hỏi tôi có muốn làm chuyên viên trang điểm cho anh ta không.

 

Nói ra thì, tôi và Trì Việt cũng từng gặp nhau một lần.

 

Lần đó tham gia sự kiện, qua đám đông, Trì Việt khẽ mỉm cười về phía tôi, nhưng tôi cũng không rõ anh ấy đang nhìn ai.

 

Là một chuyên viên trang điểm, tôi có thói quen quan sát ngũ quan của người khác.

 

Đôi mắt hoa đào của anh ta đặc biệt đẹp.

 

Còn khiến tôi vô thức cảm thấy có chút quen thuộc.O Mai Dao Muoi

 

Nhưng trong sự kiện đó, anh ta là thiên chi kiêu tử được mọi người vây quanh, còn tôi chỉ là một hotgirl nhỏ bé không ai để ý.

 

Chẳng bao giờ nghĩ rằng sau này lại có thể có bất kỳ mối liên hệ nào với anh ta.

 

Hơn nữa, với thân phận và địa vị của anh ấy, chuyên viên trang điểm cao cấp nào mà chẳng tìm được, sao lại chọn tôi chứ?

 

Tôi còn nhận nhiều quà “Carnival” từ anh ta nữa.

 

Nếu lỡ anh ấy không hài lòng với lớp trang điểm của tôi, chẳng lẽ bắt tôi hoàn tiền sao…

 

Tôi còn đang do dự thì tin nhắn mới lại tới:

 

【Đi theo trang điểm một ngày, mười vạn, nhận không?】

 

!!!

 

【Ngài cứ việc sai bảo!】

 

Tôi chỉ mất đúng một giây để hoàn thành cuộc đấu tranh tâm lý mãnh liệt này.

 

8

 

Địa điểm gặp mặt đã hẹn trước là một studio trông cực kỳ cao cấp.

 

Hôm nay, Trì Việt sẽ chụp ảnh bìa cho một tạp chí tài chính.

 

Tôi bắt đầu trang điểm cho anh ấy.

 

"Chị gái, ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh đấy."

 

Trên đường đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc nên chào hỏi vị Tiểu Trì tổng này như thế nào.

 

Thậm chí còn lén luyện tập mấy lần, sợ lời nói không phù hợp hoặc lộ ra vẻ căng thẳng.

 

Thế nhưng, chỉ với một câu "chị gái" của anh ta, tôi lập tức nghẹn lời.

 

"Cảm… cảm ơn Trì tổng đã khen…"

 

"Không cần khách sáo vậy đâu, cứ gọi tên tôi là được."

 

Vừa tán lớp nền, tôi vừa âm thầm cảm thán trong lòng.

 

Không giống với Tống Trình Dã, Trì Việt thuộc kiểu người có ngũ quan sắc nét đầy khí chất nam tính, nhưng lại có làn da trắng mịn, môi đỏ răng trắng.

 

Thế giới này đúng là bất công thật đấy.

 

Ông trời rốt cuộc đã đóng lại cánh cửa nào của anh ta đây?

 

Gia thế đỉnh cao, dáng người đỉnh cao, nhan sắc cũng đỉnh cao.

 

Nghe nói còn tốt nghiệp danh trường, tuổi trẻ tài cao đã tiếp quản gia nghiệp.

 

Từ lúc bắt đầu trang điểm, ánh mắt của Trì Việt vẫn luôn dừng lại trên mặt tôi.

 

Khoảng cách quá gần.

 

Đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau.

 

Đôi mắt hoa đào ấy long lanh như gợn nước, lấp lánh ánh sáng mê hoặc.

 

Ánh nhìn quá nóng bỏng.

 

Tôi hoàn toàn không dám đối diện với anh ấy.

 

Nhưng chuyện này thực sự không thể trách tôi được.

 

Bị một soái ca nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần suốt nửa tiếng, ai mà chịu nổi chứ!

 

Đây là phản ứng rất bình thường thôi mà!

 

Lúc kẹp lông mi, một sợi mi vô tình rơi vào mắt anh ấy.

 

"Đừng dụi!"

 

Tôi vội vàng ngăn bàn tay sắp gây chuyện của anh ta lại.

 

"Mắt đau quá. Chị gái, thổi giúp em được không?"

 

Tôi nhẹ nhàng nâng mặt anh ấy lên, khẽ thổi một hơi.

 

Do phản xạ tự nhiên, Trì Việt vô thức nghiêng đầu né tránh.

 

Bờ môi mềm mại lướt nhẹ qua đầu ngón tay tôi.

 

Cả hai chúng tôi đều sững sờ.

 

Nhờ kinh nghiệm xử lý tình huống khi livestream nhiều năm, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.O Mai Dao Muoi

 

"Được rồi, không sao nữa đâu."

 

Tôi khẽ ho một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục công việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-nhai/chuong-3.html.]

 

Tai Trì Việt ngày càng đỏ hơn.

 

Nhưng ánh mắt vẫn chậm rãi lướt trên gương mặt tôi.

 

Nhân lúc tôi cúi xuống tìm cọ trang điểm, anh ta khẽ mím môi, như thể đang hồi tưởng điều gì đó.

 

9

 

Tôi theo suốt đến khi buổi chụp kết thúc.

 

Trì Việt tẩy trang, thay quần áo xong thì đứng đợi tôi trước cửa.

 

Dù gì anh ấy cũng nhỏ hơn tôi vài tuổi.

 

Khi mặc vest, cả người toát ra khí chất lạnh lùng xa cách.

 

Nhưng bây giờ đã thay lại đồ thường, mái tóc không còn vuốt keo, tự nhiên rủ xuống, trông chẳng khác gì một sinh viên đại học trẻ trung.

 

"Chị gái, để em đưa chị về nhé."

 

Ngồi lên xe Trì Việt, tôi vẫn không thể khống chế bản thân mà hồi tưởng lại cảnh tượng buổi chiều hôm đó.

 

Môi anh ấy lành lạnh, rất mềm, còn thoang thoảng mùi bạc hà của son dưỡng…

 

Tôi bực bội day day huyệt thái dương.

 

Mình cứ nghĩ linh tinh gì vậy?

 

Không lẽ mình có vấn đề rồi sao.

 

Có lẽ thấy tôi ô mai đào muối có vẻ không được tự nhiên, suốt dọc đường Trì Việt cũng không nói gì.

 

Mãi đến khi xe dừng lại, anh ấy mới lên tiếng:

 

"Chị gái, lần sau em có thể tìm chị nữa không?"

 

"Tất nhiên là được."

 

Anh ấy cuối cùng cũng yên tâm, khóe môi nở một nụ cười, ngọt ngào chào: "Ngủ ngon nhé."

 

Tôi dõi theo xe Trì Việt rời đi.

 

Vừa mở cửa nhà ra, đột nhiên bị ai đó kéo lại từ phía sau.

 

Chỉ cần chậm thêm một giây để nhìn rõ người trước mặt, tôi đã hét lên cầu cứu rồi.

 

"Tống Trình Dã! Anh giở trò quỷ gì đấy, có bệnh à?"

 

"Người vừa đưa em về là ai?"

 

Anh ta đi thẳng vào vấn đề.

 

"Một người bạn."

 

"Bạn? Sao anh lại không biết em có người bạn giàu như vậy, đi hẳn Bugatti Veyron cơ đấy.

 

"Giới thiệu cho anh quen chút đi?"

 

Bị cái giọng điệu châm chọc của anh ta làm cho bực bội, tôi cộc cằn đáp:

 

"Chúng ta đã chia tay rồi, ai đưa tôi về nhà là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?"

 

"Giang Nhung." Tống Trình Dã siết chặt vai tôi. "Anh sẽ không chia tay với em đâu, chỉ cần anh chưa đồng ý, thì không tính."

 

Tôi lùi về sau một bước, mạnh mẽ hất tay anh ta ra.

 

"Tôi nói chia tay là chia tay! Không cần anh đồng ý!

 

"Đây là nhà của tôi, mời anh đi cho!"

 

Sự kiên nhẫn của Tống Trình Dã sắp cạn kiệt.

 

Anh ta hít sâu vài lần, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.

 

"Nhung Nhung, anh hỏi ô mai đào muối vậy là vì muốn tốt cho em. Anh sợ em lầm đường lạc lối, mấy gã đàn ông giàu có ngoài kia không ai là người tốt cả. Em phải biết tự bảo vệ mình, hiểu không?O Mai Dao Muoi

 

"Tháng sau anh định công khai chuyện tình cảm rồi, em cũng bớt làm mấy chuyện mất mặt lại đi. Nếu thiếu tiền thì cứ nói với anh, anh đâu có keo kiệt với em."

 

"Tống Trình Dã, tôi đã làm chuyện gì mất mặt chứ?"

 

"Em tưởng ngày ngày livestream bán hàng là vinh quang lắm sao? Có khác gì mấy bà cô ngoài chợ la hét rao bán hàng không?"

 

Tôi bị những lời này của anh ta làm cho sững sờ, gần như không thể thốt nên lời.

 

Đến giờ phút này tôi mới nhận ra rõ ràng.

 

Tống Trình Dã chưa bao giờ coi trọng tôi.

 

Xuất thân của tôi, công việc của tôi, thậm chí bản thân tôi, trong mắt anh ta chẳng khác gì một vết nhơ.

 

"Anh quên mất mình từng nghèo đến mức nào rồi à?

 

"Là tôi, nhờ vào công việc mà anh coi thường này, đã giúp anh có ngày hôm nay đấy!"

 

Tống Trình Dã ngày xưa, trả tiền thuê nhà xong, đến một bát mì bò cũng không mua nổi.

 

Chỉ có thể gọi một bát mì thường, nhờ chủ quán chan thêm nửa muôi nước súp bò để nếm chút hương vị thịt.

 

Bây giờ anh ta đã thành công, đã đứng ở vị trí cao chót vót, liền quay sang khinh thường tôi.

 

Tôi không bán thân, không làm chuyện phi pháp.

 

Chỉ dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền.

 

Dù là tôi hay mấy bà cô bán rau ngoài chợ, đều là những người lao động chân chính, đường đường chính chính, chẳng có gì mất mặt cả.

 

"Tống Trình Dã, anh cút đi cho tôi!

 

"Cái miếu nhỏ này của tôi, không chứa nổi tượng Phật lớn như anh đâu!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận